Tống Thanh Xuân không biết chuyện lại giơ tay quàng lên cổ anh, cọ đầu vào trong ngực anh, miệng lại nói nhỏ một câu: “Anh Dĩ Nam...”
Tô Chi Niệm nắm chặt thắt lưng của Tống Thanh Xuân đột nhiên tăng thêm lực, anh thật muốn hung hăng quăng cho người phụ nữ này một cái tát, để cô nhìn một cái xem anh là ai, nhưng là nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ say đến bất tỉnh nhân sự của cô, lông mày giật giật, ôm cô vào trong lòng, sau đó có chút oán hận nhìn lướt qua người phục vụ, mới đi nhặt những đồ đạc rơi vãi của cô.
Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi ra ngoài, còn chưa tiêu giận trừng mắt nhìn người phục vụ ở cửa.
Người phục vụ gắt gao dựa vào vách tường, nhìn Tô Chi Niệm sắp đi qua trước mặt mình, hít sâu một hơi, thật cẩn thận mở miệng: “Anh ơi...”
Người phục vụ nhắm mắt lại, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “A ơi, cô gái này còn chưa tính tiền...”
-
Tô Chi Niệm tính tiền xong, gương mặt lạnh lùng nhét Tống Thanh Xuân vào trong xe, hung hăng đóng cửa xe.
Tống Thanh Xuân ngồi bên cạnh không được tự nhiên, cả người nhích tới nhích lui, thậm chí còn duỗi tay về phía tay lái.
Tô Chi Niệm dùng lực giẫm phanh lại, sau đó nghiêng người cài dây an toàn vào người cô thật chặt, nhìn thoáng qua cô đang giương nanh múa vuốt, liền giật cà vạt của mình ra, trói lấy cổ tay của cô.
Tống Thanh Xuân không có khả năng nhúc nhích, nhưng miệng lại bắt đầu thì thào không ngừng.
“Mới rời xa không lâu, mà bắt đầu lo lắng hôm nay anh có tốt hay không, chỉ xem hình của anh, nhớ anh đến không ngủ được.”
“Niềm vui của em đều là anh, nhớ anh đều đã cười, không có anh ở đây, em gian nan biết bao...”
Tô Chi Niệm dùng một tay khống chế tay lái, một tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.
“Anh rất quan trọng với em, em hối hận không nói cho anh biết... Em chỉ có thể nhìn từ xa, những thứ này em đã làm hết, nhưng người kia cũng không phải là em...”
“Anh Dĩ Nam... em..”
Dường như anh biết tiếp theo cô sẽ nói gì, đột nhiên liền vươn tay, mò được hai viên kẹo cao su trong hộc xe, nhét vào miệng cô.
Miệng đường khiến cô hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Tô Chi Niệm nghiêm mặt, lái xe cực kỳ nhành.
Trở lại biệt thự, anh ôm cô xuống, đi đến trước cửa nhà, vừa ôm cô vừa ấn mật mã, mới vừa ấn được 3 nút, đột nhiên Tống Thanh Xuân liền nôn mửa ra trước ngực anh.
Tống Thanh Xuân... ói ra người anh.
Tay anh bỗng nhiên dừng lại, mới liếc mắt nhìn, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không rõ trạng thái hiện tại, cười tít mắt dựa đầu vào nôn ra trước ngực anh, dùng lực cọ xát, đầu tóc dính dáp bẩn thỉu dơ dáy.
Tô Chi Niệm xưa nay luôn thích sạch sẽ, thấy một màn như vậy, suýt nữa cũng phun ra, anh run rẩy bắt đầu nhanh chóng ấn mật mã, sau đó không hề khách khí túm lấy cánh tay của cô, trực tiếp kéo cô lên lầu, vứt vào trong phòng tắm.
Tô Chi Niệm bật nước nóng trước, run rẩy bắt đầu rửa mặt và tóc cô, mới tiếp tục run rẩy cởi bỏ quần áo dơ dáy của mình.