"Được rồi... Anh không nói lời nào, không việc gì, vậy cái này thì sao?" Tống Thanh Xuân ném vé máy bay ở trên bàn hội nghị, đoạt lấy hộp quà Tô Chi Niệm nắm trong tay, tiếp tục ép hỏi: "... Đây là món quà sinh nhật anh Dĩ Nam tặng cho em vào đêm giao thừa, anh có thể nói cho em biết, sao món quà sinh nhật này lại xuất hiện ở trong nhà anh không?"
Khó trách sau khi anh rời khỏi nhà, vẫn luôn tâm thần không yên, hóa ra là thật có việc phát sinh...
Trên mặt Tô Chi Niệm vẫn là loại lạnh nhạt phong khinh vân đạm kia, nhưng tay để ở bên người lại im lặng không tiếng động dùng sức nắm chặt lại.
Anh thật không nghĩ tới, những chứng cớ nhỏ tùy tiện nhét vào thùng phế phẩm khi anh cứu cô và bồi cô, lại có thể sẽ bị cô phát hiện... Nếu anh biết sẽ có một ngày như thế, lúc trước, anh tuyệt đối sẽ một mồi lửa đốt toàn bộ bọn chúng thành tro tàn trước tiên.
"Anh vẫn không nói lời nào, đúng không?" Tống Thanh Xuân bởi vì tức giận, ngữ khí đều run rẩy lên, cô nhìn mắt anh chăm chú, mắt cũng không nháy tiếp tục nói tiếp: "Được rồi, vẫn là không việc gì, em có thể trả lời giúp anh, món quà này, sở dĩ sẽ xuất hiện ở trong biệt thự của anh, đó là bởi vì, lúc trước sau khi em bị người đẩy xuống nước ở công viên Bắc Hải, là anh đã cứu em!"
Có lẽ ánh sáng nơi đáy mắt của Tống Thanh Xuân quá mãnh liệt, vẻ mặt quá mức chắc chắn, cô như vậy, làm đau đớn mắt Tô Chi Niệm, khiến cho anh đã có chút không nhẫn tâm nhìn thẳng cô, theo bản năng xoay đầu đi, tránh né tầm mắt của cô.
Tống Thanh Xuân giống như là quyết tâm, muốn ép anh ra một kết quả, anh quay đầu, cô liền cất bước đi theo, đối diện mắt anh lần nữa.
Cô vẫn luôn tìm người bảo vệ cô trong bóng tối đó, cho dù ở trong hiện thực, anh chưa từng chăm sóc cô vào lúc cô ngã bệnh, cũng chưa từng làm bạn với cô lúc cô khổ sở, thậm chí bọn họ cũng không có tán gẫu một lần nào trong cả một ngày trời, nhưng anh lại cho cô rất nhiều ấm áp và cảm động.
Phải biết, mạng của cô đều là được anh cứu... Nếu như không có anh, có lẽ không biết lúc trước cô đã sớm bị mất mạng ở nơi nào.
Theo sự khẳng định cho ra đáp án thay anh của cô, lửa giận bốc cháy kịch liệt trong lồng ngựccoo chậm rãi bắt đầu ổn định.
Cô nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc của Tô Chi Niệm, mặt mày trừng mắt căm tức trở nên mềm mại xuống, ngay cả ngữ điệu vẫn luôn sắc bén vừa rồi cũng hòa hoãn rất nhiều, nhưng trong giọng nói vẫn pha lẫn chắc chắn nồng đậm: "Trong thời gian ngắn em bị người điên cuồng đuổi giết đó, mỗi một lần gặp phải nguy hiểm, vẫn luôn có thể chạy trốn trong thời khắc quan trọng nhất, cũng là bởi vì anh đang giúp em, đúng không?"
Tô Chi Niệm mấp máy khóe môi, giống như bị Tống Thanh Xuân bức bách không còn chỗ để trốn, nhìn thẳng mắt cô lặng im một lát, sau đó cuối cùng ở dưới cái nhìn hùng hổ dọa người của cô, mở miệng : "Thanh Xuân..."
"Tô Chi Niệm..." Tống Thanh Xuân giống như đang đề phòng cái gì, vào khoảnh khắc Tô Chi Niệm mở miệng kia, bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt anh: "... Em không muốn nghe anh nói chuyện khác, em chỉ cần anh nói với em, những lời em vừa nói, đúng, hay là không đúng?"
Mặt mày Tô Chi Niệm hơi lóe lên một cái, sau đó lại nghe được tiếng nói của Tống Thanh Xuân truyền tới: "Hoặc là, Tô Chi Niệm, chúng ta cũng có thể đổi một phương thức đến trả lời, thật ra từ trước đến nay, người em luôn muốn tìm đó, chính là anh, đúng, hay là không đúng?"
Liên tục hai câu "Đúng, hay là không đúng?", hỏi đến mức đáy lòng Tô Chi Niệm một mảnh hỗn loạn.
Anh trợn tròn mắt, nhìn cô, im lặng một lát, làn môi khẽ nhúc nhích: "Thanh Xuân..."