Lời của Trình Thanh Thông còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền xoay người, giẫm giày cao gót hùng hùng hổ hổ đi tới phòng họp thứ hai, Trình Thanh Thông sững sờ một giây, giống như phản ứng được Tống Thanh Xuân đang muốn làm cái gì, mở miệng gọi một câu "Tống ŧıểυ thư", vội vàng xoay người tính đi ngăn cản, kết quả ai biết vẫn là muộn một bước, cô vừa mới xoay người, Tống Thanh Xuân đã giơ chân lên, nộ khí đằng đằng dùng sức đá văng cửa phòng họp.
Trong phòng họp, giám đốc bộ phận nghiệp vụ đứng ở trước màn ảnh lớn, cầm lấy điều khiển từ xa, đang chậm rãi nói. Trong chớp mắt, âm thanh liền im bặt, sau đó tầm mắt tất cả mọi người trong phòng họp đều đồng loạt rơi lên người Tống Thanh Xuân đang đứng ở cửa phòng họp.
Sau khi Tô Chi Niệm bỏ lại Tống Thanh Xuân lái xe rời đi, vẫn luôn có chút tâm thần không yên, vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không hay muốn phát sinh, cho nên lúc mở cuộc họp, anh đều đang thất thần trong toàn bộ quá trình.
Sau khi cả căn phòng hội nghị rơi vào một mảnh an tĩnh kỳ lạ, anh mới chậm chạp kéo tinh thần về.
Anh hơi nghi hoặc một chút nhìn giám đốc bộ phận nghiệp vụ một cái, vừa mới chuẩn bị hỏi anh ta "Nói xong rồi?", liền phát hiện được giám đốc bộ phận nghiệp vụ nhìn chằm chằm cửa, vẻ mặt có chút cổ quái.
Tô Chi Niệm ngẩn người, nhìn thấy những người khác trong phòng họp cũng đang nhìn về phía cửa, do đó bất giác cũng chậm rãi quay đầu theo, sau đó liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân đang ở cửa phòng họp, mắt không chớp nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của cô giống như là dao nhỏ, hận không thể đâm từ trên xuống dưới toàn thân anh đầy lỗ thủng.
Tô Chi Niệm vẫn luôn không chú ý âm thanh bên ngoài, hoàn toàn không biết Tống Thanh Xuân tới công ty mình khi nào, anh nhăn mày lại, liền rơi tầm mắt lạnh lẽo rét buốt ở trên người Trình Thanh Thông vừa tới cửa theo.
Trình Thanh Thông bất giác hơi cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt trách cứ của anh, mang theo vài phần xin lỗi mở miệng nói: "Tô tổng, thực xin lỗi, là tôi không có ngăn Tống ŧıểυ thư lại, hiện tại tôi liền mang Tống ŧıểυ thư rời đi."
Nói xong, Trình Thanh Thông liền nhanh chóng quay đầu, nhỏ giọng mở miệng nói với Tống Thanh Xuân: "Tống ŧıểυ thư, cô trở về khu tổng giám đốc với tôi trước, chờ Tô tổng họp xong..."
Lời của Trình Thanh Thông mới vừa nói phân nửa, Tống Thanh Xuân liền giẫm chân đi vào phòng họp.
Trước mắt bao người, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Chi Niệm, sau đó không nói hai lời cầm hộp quà đã có chút biến dạng trong tay, "bốp" một tiếng hung hăng đập lên trên mặt bàn hội nghị trước mặt Tô Chi Niệm: "Em có chuyện muốn nói với anh, là anh cho người trong cả phòng họp này của anh đi ra ngoài trước, chúng ta nói ở nơi này, hay là một mình anh ra ngoài với em, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện!"
Có âm thanh hít một hơi nhỏ nhặt truyền tới từ các phương hướng trong phòng họp.
Tầm mắt mọi người nhìn Tống Thanh Xuân đều thoáng hiện qua một tia khâm phục.
Ở cùng Tô tổng nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy có người dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh...
Chẳng qua sau khi khâm phục, là lo lắng... Sợ ŧıểυ thư trẻ tuổi xinh đẹp này sẽ chịu tai ương rồi? Tô tổng cũng không phải người dễ trêu chọc... Mọi người đều không hẹn mà cùng nín thở.
Nhưng mà, khiến cho người cả một phòng rớt bễ mắt kính là, Tô Chi Niệm ngồi ở trên ghế làm việc, nhìn chằm chằm hộp quà méo mó trên bàn mấy lần, liền ngẩng đầu, ngữ điệu lãnh đạm ném một câu: "Các người đều đi ra ngoài trước đi."
Đáy mắt người cả một phòng đồng thời nhiễm lên kinh ngạc, trước là không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Chi Niệm, sau đó liền có chút không dám tin tưởng nhìn Tống Thanh Xuân một chút, sau đó mọi người rối rít đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng họp