"Tôi cảm thấy nếu như anh thích một người, nên phải nói với cô ấy, anh không nói với cô ấy, sao cô ấy có thể biết anh thích cô ấy?"
"Hơn nữa, anh nghĩ đi... dung mạo anh rất khá, cũng rất có tiền, rất nhiều cô gái đều thích anh, có khi người anh thích kia, đúng lúc cô ấy cũng thích anh, cho nên anh thật nên thử tỏ tình đi..."
Chuyện này không liên quan đến Tống Thanh Xuân, nhưng cô có chút nóng nảy, có lẽ là bởi vì Tô Chi Niệm tìm cô gái đó mười năm, cho tới bây giờ cũng kiên trì không ngừng thích cô ấy, khiến cho cô cảm thấy phần tình yêu này rất vĩ đại.
Trong đáy lòng cô, là thật tâm hy vọng anh có thể ở cùng một chỗ với cô gái tên "Đình Đình" đó.
"Ở trên thế giới này, có rất nhiều tình yêu đều là bởi vì nhát gan không nói ra, sau đó bỏ lỡ cả đời..."
"Trước đây tôi từng xem qua một quyển ŧıểυ thuyết, truyện về hai minh tinh nổi tiếng, nghe nói là chuyện thật, là Diệp Phi Dạ viết, hình như tên là《 Mang ông xã quốc dân về nhà 》, nam chính và nữ chính ở trong truyện đó thích nhau từ sơ trung, nhưng bởi vì không có dũng khí tỏ tình, sau đó hai người cứng rắn bỏ lỡ mười ba năm..."
"Cho nên, anh thật cần phải cho cô ấy biết, anh tìm cô ấy nhiều năm như vậy, thích cô ấy nhiều năm như vậy!"
"Không có khả năng này." So sánh với kích động của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm luôn luôn lộ ra yên tĩnh rất lạnh nhạt.
Anh mở miệng, âm điệu db( đê xi ben) còn muốn thấp hơn cô rất nhiều, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa lực độ rất lớn, trong nháy mắt liền khiến cho Tống Thanh Xuân yên tĩnh trở lại.
"Vì sao không có khả năng này?" Qua một hồi lâu, cô mới ngơ ngẩn hỏi ra miệng lần nữa.
Sau đó cô lại muốn cho anh một ít cổ vũ, nhưng vừa mở miệng, cô lại ngừng lại.
Vừa rồi cô chỉ lo khuyên anh, nhưng không nghĩ qua, mình cũng như anh, không phải cũng là thích một người rất nhiều năm, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói với anh ấy ư?
Loại cảm giác yêu nhưng không thể nói ra miệng này, cô có thể hiểu được nhất.
Không phải không yêu, mà là quá để ý, không muốn đi quấy rầy hạnh phúc của anh ấy.
Cho nên, anh giống như cô, người mình thích đó đã có hạnh phúc riêng, cho nên chỉ có thể lựa chọn ẩn sâu tình yêu?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân phán đoán còn chưa xong, Tô Chi Niệm đã lại mở miệng: "... Thật ra tôi đã từng, có nghĩ tới muốn thổ lộ với cô ấy, nhưng mà tôi còn chưa kịp nói ra miệng, giấc mộng của tôi, đã vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực ..."
Không thể trở thành hiện thực, đây là ý gì?
Tống Thanh Xuân nín thở, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, chờ lời kế tiếp của anh.
Có một số việc, anh đã nếm trải nhiều lần ở trong đêm khuya không người, vốn tưởng rằng cay đắng như thế đã trở thành thói quen, chỉ là không nghĩ rằng, khi thật sự muốn nói ra miệng, vẫn đau khổ khiến cho anh có chút khó thừa nhận.
"Tôi có thể ở cùng một chỗ với bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ riêng cô ấy là không được!"
Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Tô Chi Niệm tràn đầy thương cảm, khiến cho không khí bên trong nhà cũng trở nên hơi ai oán theo, anh nhìn chằm chằm ánh sáng lung lay trước mặt thật lâu, mới dùng sức mấp máy miệng, nói tiếp: "Bởi vì tôi không thể yêu cô ấy!"
Anh nói xong một lần, giống như là đang nhắc nhở chính mình, ngữ khí vô cùng kiên định, gằn từng chữ lặp lại một lần: "... Không thể yêu cô ấy!"
Khi anh nói xong mấy chữ này, toàn bộ vẻ mặt đều trở nên hơi đờ đẫn.
Không người nào biết giờ này khắc này rốt cuộc đáy lòng anh quay cuồng đau đớn tới mức nào.
Anh không phải không yêu, mà là không thể yêu.
Mơ ước lớn nhất cuộc đời này của anh chính là có thể quang minh chính đại nói với cô một câu, Đình Đình, anh yêu em.