"... Anh biết không? Đáy lòng tôi rất khổ sở, cũng rất sợ hãi... Tôi nhớ đến anh trai tôi, tôi nhớ đến Tống Thừa..." Tống Thanh Xuân nói nói, nước mắt lại ào ào rơi xuống dưới, cô che chỗ lồng ngực của mình, khuôn mặt thống khổ nói: "... Tôi nhớ khi anh ấy còn sống, tôi rất mệt mỏi... tôi muốn báo thù cho anh ấy, tôi muốn biết là ai giết anh ấy... Nhưng mà, tôi lại không biết nên làm như thế nào..."
Nói xong lời cuối cùng, Tống Thanh Xuân khóc không ra tiếng, cô liều mạng rót rượu thừa trong ly vào miệng, sau khi cô uống xong liền cảm thấy giống như là không đủ, lại cầm chai rượu lên, bắt đầu rót rượu, cô nghiêng về một phía, cô vừa rơi lệ, vừa rót xong rượu, thời điểm muốn tiếp tục uống, Tô Chi Niệm lại đưa tay ra, nắm chặt cổ tay mềm mại của cô, ngăn cản động tác của cô, sau đó lấy ly rượu và chai rượu trong tay của cô đi, để ra xa : "Đừng uống, uống nhiều, sẽ càng khó chịu."
"Nhưng bây giờ tôi cũng rất khổ sở..."
Lời Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô, lực đa͙σ của anh cũng thuận thế kéo cô lên, cô còn chưa phục hồi tinh thần, cả người liền bị anh ôm vào trong lòng.
Cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe được âm điệu rất nhạt truyền tới từ trên đỉnh đầu của cô, lộ ra đau lòng nhè nhẹ: "Khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút."
Mấy chữ rất đơn giản của anh làm cho nước mắt Tống Thanh Xuân dâng lên lần nữa.
Anh cảm giác được lồng ngực ấm áp, làn môi dùng sức mấp máy, lại không lên tiếng, chỉ là im hơi lặng tiếng ôm chặt cô một chút. Lồng ngực của anh ấm áp bền chắc, cho cô một loại cảm giác kiên định, khiến cho cô không cầm lòng được liền để xuống tất cả kiên cường và phòng bị, không hề cứng rắn giống như trước nữa, dù là khóc cũng khóc rất kín đáo, cô liền giống như là một đứa bé hết dường xoay sở, khóc ra tiếng ở trong ngực anh.
Không khí trong nhà rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng khóc của cô, không còn tiếng vang gì khác.
Cảnh đêm yên tĩnh xinh đẹp ngoài cửa sổ cảnh đêm, ánh đèn duy nhất đặt dưới đất, vầng sáng trắng nhạt.
Anh ôm cô, đứng rất an tĩnh, anh thích sạch sẽ đến khiến người ta giận sôi, nhưng lại mặc cho nước mắt và nước mũi của cô đều lau trên áo ngủ của mình, tay anh không tiết tấu vuốt mái tóc dài của cô, không tiếng động cho cô an ủi tinh tế nhất.
Anh có thuật đọc tâm, anh có thể cảm giác được rõ ràng tâm tình kích động của cô chậm rãi tiêu tan, thẳng đến khi cô phát tiết hết toàn bộ cảm xúc tiêu cực, anh mới chậm rãi kéo cô từ trong lòng anh ra ngoài, sau đó nâng hai tay lên, yêu quý và che chở lau đi nước mắt trên mặt của cô.
Tuy nước mắt của cô không rơi vội vã như vừa rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn tràn ra bên ngoài, anh rất có kiên nhẫn, mỗi lần rơi xuống, liền lau giúp cô, thẳng đến khi cảm xúc cô hoàn toàn bình ổn lại, anh mới buông cô ra.
Anh đi đến quầy bar, rót cho cô một ly nước ấm, bưng đến, đưa cho cô.
"Cám ơn." Bởi vì khóc quá nhiều, quá càn rỡ, cô mở miệng, giọng nói liền có chút khàn khàn, dù đã ngừng khóc, cô vẫn thỉnh thoảng nấc một tiếng.
Anh chờ cô uống hai ngụm nước ấm, mới mở miệng hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn rất nhiều..." Cổ họng của Tống Thanh Xuân vẫn có chút nghẹn ngào, nói ra lời nói giống như cảm mạo, cô nói đến một nửa, lời nói đột nhiên dừng lại.
Cô cảm thấy một màn vừa rồi có chút quen thuộc, giống như từng trải qua ở nơi nào đó...
Tống Thanh Xuân ôm ly nước, cau mày nghĩ một hồi lâu, mới nghĩ đến năm đó mình có vài lần một mình khổ sở trốn đi khóc lớn, vẫn luôn vụn vặt không giải thích được.