Không đợi Tống Thanh Xuân, lúc Tô Chi Niệm vừa nghe Tống Thanh Xuân đang làm gì, lại nhận được cuộc gọi cô điện thoại tới.
Tô Chi Niệm cho là Tống Thanh Xuân gặp chuyện rắc rối gì, nhanh chóng lắng nghe, anh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên kia liền truyền đến giọng nói của cô: "Anh Tô, tôi có thể không ngồi xe của anh để về nhà không?"
Tô Chi Niệm nhăn trán, trong điện thoại Tống Thanh Xuân hơi dừng lại một chút, lại cẩn thận mở miệng nói tiếp: "Hiện tại vẫn còn sớm, còn có tàu điện ngầm, tôi muốn ngồi tàu điện ngầm về nhà. . . . . ."
Tô Chi Niệm không đợi cô nói hết lời, liền cầm điện thoại, ấn nút tắt.
Trong xe trở nên tĩnh lặng, Tô Chi Niệm rủ mi, im lặng ngồi ở chỗ ngồi của tài xế, cũng không nhúc nhích.
Qua một hồi lâu , anh mới nghiêng đầu, nhìn về phía ánh đèn sáng chói nơi cửa chính của "Kim Lăng", anh cố nghe xuyên qua những âm thanh hỗn độn kia, nghe Tống Thanh Xuân nói: "Làm phiền anh có thể giúp tôi đưa anh ấy lên xe không?"
Cô có lẽ đang nói chuyện cùng nhân viên phục vụ, người nhân viên trả lời cô rất cung kính: "Được, thưa cô."
Sau đó, liền không có âm thanh gì nưã, khoảng năm phút sau, Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân cùng một người bồi bàn, đỡ một người từ cửa xoay của "Kim Lăng" đi ra ngoài.
Tô Chi Niệm đợi đến khi ba người đi gần tới ven đường, anh mới thấy rõ ràng người bọn họ đang đỡ, dáng người cao, tay anh cầm tay lái, dùng lực một chút, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Cho nên cô gọi điện thoại nói với anh, không về nhà cùng anh, thì ra là gặp Tần Dĩ Nam…
Cô đứng trước “Kim Lăng”, đã kêu xe, trước xe anh khoảng 20 mét, một chiếc taxi ngừng lại.
Người bồi bàn giúp cô đỡ Tần Dĩ Nam vào trong xe..
Tống Thanh Xuân lấy một ít tiền boa từ trong túi, đưa cho người bồi bàn, đỡ Tần Dĩ Nam ra ngoài, chắc là mất không ít hơi sức, cô mở miệng nói cảm ơn, thở gấp: "Cám ơn anh nhé."
Người bồi bàn nhận lấy tiền boa, cũng nói một câu "Cám ơn", sau đó cô liền ngồi vào trong xe taxi, đóng cửa lại.
Đèn sau của chiếc xe lóe lên một cái, rồi chậm rãi lái về phía đường chính.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm xe taxi kia đi được một khoảng cách xa, mới vội vàng đạp chân ga, đi theo.
Xe taxi dừng ở một nhà trọ , Tô Chi Niệm cũng ngừng theo, khoảng cách cỡ 20 mét.
Anh có thể nghe một cách rõ ràng, Tống Thanh Xuân ngồi trong taxi, hỏi người lái xe bao nhiêu tiền, sau đó trả tiền, còn nhờ người lái xe giúp một tay, đỡ Tần Dĩ Nam xuống xe.
Không có người bồi bàn, chỉ có một mình cô đỡ lấy Tần Dĩ Nam, hiển nhiên có chút kiệt sức.
Tần Dĩ Nam bước chân không yên, mặc dù anh ta không mập, nhưng vóc dáng không thấp, nhiều lần, cô suýt nữa té ngã trên đất.
Tô Chi Niệm đợi đến khi bóng dáng của Tống Thanh Xuân cùng Tần Dĩ Nam biến mất ở cửa nhà trọ, mới từ trong xe bước xuống, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đứng trong đêm gió rét.
Lúc này đã gần 11 giờ, bởi vì lễ Giáng Sinh, cả thành phố vẫn còn náo nhiệt.
Bên tai Tô Chi Niệm có rất nhiều âm thanh, câu nói yêu thương, tiếng khóc em bé, nơi xa có tiếng pháo nổ, tiếng cười vui của bạn bè. . . . . . Nhưng mà, cũng không bằng hơi thở không ổn định của Tống Thanh Xuân khi đỡ Tần Dĩ Nam vào thang máy, đưa anh ta ra khỏi thang máy, kéo vào trong nhà, âm thanh thật chói tai.