Khi Tô Chi Niệm nghe đến câu hỏi này, ánh mắt đang chăm chú đọc hồ sơ hơi sững lại.
Lần đầu tiên anh biết đến bài hát này, chính là nghe được từ radio trong xe, thoạt đầu cảm thấy giai điệu rất hay, mới để ý đến bài ấy, sau đó anh vừa liếc một cái đã bị tên bài hát chọc vào chỗ sâu nhất trong nội tâm.
Chúng ta đều bị lãng quên, đều bị người ta lãng quên ...
Ngón tay đang cầm giấy tờ của Tô Chi Niệm, thêm một chút lực, giấy có chút bị nhàu.
Anh chính là bị cô ấy lãng quên đây ... Anh tìm kiếm cô mười năm, đến khi lại gặp nhau lần nữa, đáy mắt của cô chỉ có xa cách và lạ lẫm, cô bảo rằng bạn học à, anh nhận nhầm người rồi, tôi không tên là Đình Đình.
Cô nói như vậy, giống như giáng một cái tát thật kêu, đánh nát cõi lòng tràn đầy kích động cùng vui sướиɠ của anh.
Những chuyện anh luôn tâm tâm niệm niệm chưa từng quên đi, trở thành giấc mơ hoàn mỹ đến vô phương cứu chữa trong đáy lòng của riêng anh.
Tống Thanh Xuân đã sớm mãi cũng thành quen đối với việc Tô Chi Niệm xem nhẹ lời nói của mình, trên mặt cô không có chút xíu thất vọng nào, yên lặng đứng một lúc, có thể là cảm thấy có chút nhàm chán, cũng có thể là cảm thấy bản thân ở đây đã khá lâu, càng có thể là thấy mệt , Tống Thanh Xuân liền muốn rời đi.
Vừa khi cô mới chuẩn bị nói "Nếu như không có việc gì nữa, tôi ra ngoài trước", chợt dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại sửa miệng, nhẹ giọng nói một câu:
"Cám ơn."
Tô Chi Niệm dời suy nghĩ từ trong hồi ức về, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Tống Thanh Xuân một cái, giống như là đang cảm thấy lạ rằng tại sao cô lại cảm ơn.
Tống Thanh Xuân bắt gặp được tầm mắt chuyển tới của anh, vội vàng giải thích rằng:
"Hôm nay ở câu lạc bộ Kinh Thành, cám ơn anh đã giúp đỡ."
Tô Chi Niệm tạm dừng vài giây, mới sực tỉnh hiểu được cô đây là đang chỉ cái gì, "À" một tiếng, liền cúi đầu, tiếp tục xem giấy tờ, sau khi đọc được chừng hai, ba trang, anh mới dùng giọng điệu hờ hững nói thêm một câu:
"Không cần cám ơn, xem như là sự báo đáp của tôi."
"Hả?" Tống Thanh Xuân bỗng chốc sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ không hiểu, cô không nhớ rõ cô đã giúp anh cái gì chứ, anh lại báo đáp cô chuyện gì đây?
Dường như cảm giác được cô bé không hiểu rõ, Tô Chi Niệm chầm chậm nhấc lên mí mắt, nhìn Tống Thanh Xuân, vẫn là dùng loại giọng điệu rất hờ hững, nói hai từ:
"Trứng, thuốc."
Tô Chi Niệm nói quá ngắn gọn, Tống Thanh Xuân trong một chốc có chút không phản ứng kịp, sững sờ đứng một hồi lâu, mới biết anh muốn chỉ thời gian trước, anh bị thương, cô luộc cho anh hai quả trứng gà để giảm sưng, lại cất công chạy ra ngoài mua thuốc cầm máu giảm nhiệt.
"Cái đấy à, kỳ thật không có gì ... Tiện tay giúp đỡ, tiện tay giúp đỡ thôi..." Tống Thanh Xuân cũng không ngờ tới chuyện nhỏ như vậy, Tô Chi Niệm lại còn nhớ được, cô trở nên hơi ngượng ngùng, liên tục lặp lại hai lần câu "Tiện tay giúp đỡ", sau đó hướng về Tô Chi Niệm, lại trịnh trọng nói cảm ơn một lần nữa:
"Mặc kệ ra sao, tôi vẫn phải cám ơn anh."
Lời này cô nói thật sự thành khẩn, vẻ mặt cũng trở nên có chút nghiêm túc theo, đôi mắt đen láy lóng lánh, mang theo một chút nghiêm nghị.
Tô Chi Niệm chăm chú nhìn ánh mắt của cô, hơi ngẩn người.
Tống Thanh Xuân nói cảm ơn xong, trước khi rời đi, thoáng nhìn giờ giấc, thế mà đã là một giờ rưỡi sáng, cô không nhịn được hỏi một câu:
"Tô tiên sinh, muộn vậy rồi , ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Tô Chi Niệm vội vàng thu lại ánh nhìn chăm chăm vào cô, để che giấu sự lúng túng vừa nãy của mình, anh nhấc lên cà phê trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, mới dùng giọng điệu thờ ơ trả lời một câu: