Nam sinh thứ sáu cô thấy vừa ý, đơn thuần là muốn lừa sắc.
Tô Ức Đình quen nhiều bạn trai như vậy, mỗi lần đều giống như cháu đi thăm ông nội, còn chưa thật ở chung một chỗ, liền bị bóp chết ở lúc cây non, đến lời tâm tình còn chưa kịp nói, đâu có cơ hội đi làm những chuyện thân mật kia?
Cho nên, lần đầu Tô Ức Đình dắt tay, lần đầu ôm ấp, lần đầu hôn môi đều vẫn còn.
Lại cho nên, khi Tô Chi Niệm đọc được ý nghĩ nam sinh này muốn ngủ với con gái mình, lập tức phát hỏa, đánh cho nam sinh kia một trận.
Nam sinh thứ bảy Tô Ức Đình thấy vừa ý, Tô Chi Niệm còn chưa kịp giúp cô giữ cửa, kia nam sinh đó đã bại lộ ra bộ mặt đáng sợ.
Nam thứ thứ bảy giống như nam sinh thứ sáu, đều là muốn lừa sắc.
Chỉ là nam sinh thứ bảy trực tiếp hơn nam sinh thứ sáu, nam sinh thứ sáu muốn để cho Tô Ức Đình chủ động hiến thân, mà nam sinh thứ bảy, trực tiếp vào lần đầu tiên Tô Ức Đình đồng ý ăn với mình, liền động tay động chân trong nước trái cây của cô.
Đương nhiên, Tô Ức Đình không bị nam sinh kia mang đi, bởi vì thời khắc quan trọng nhất, Lục Kiều Sâm đã lâu không gặp đúng lúc xuất hiện, đẹp trai tiêu sái đánh nam sinh đó, ôm đi cô toàn thân phát nhiệt đi.
Cô bị đưa đi bệnh viện, rửa ruột chích thuốc, chờ đến sau khi tất cả kết thúc, đã là nửa đêm.
Bệnh viện cách nhà họ Tô không xa, hai người đi trở về, lúc đi đến nửa đường, Tô Ức Đình hoàn toàn nhớ lại rốt cuộc đêm nay mình trải qua chuyện đáng sợ như thế nào, nhất thời vừa kinh vừa sợ, sợ đến khóc oa oa rống lên.
Càng khóc, Tô Ức Đình càng thương tâm, càng thương tâm, trong đầu cô nghĩ càng là lịch sử yêu đương ba năm qua của mình, càng nghĩ, cô liền càng hỏng mất.
"Không phải em chỉ muốn một câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt giống như trong ŧıểυ thuyết thôi sao? Vì sao em gặp được đều là kẻ lừa đảo?"
"Em lớn lên đẹp mắt như vậy, em còn biết ca hát, biết khiêu vũ, biết đàn dương cầm, vì sao, bọn họ đều không thật tâm với em. . ."
"Hu hu hu hu. . . Quả nhiên ŧıểυ thuyết ngôn tình đều là lừa người, em không tin tưởng tình yêu nữa, về sau đánh chết em cũng không nói yêu đương. . . Hu hu hu. . . Trên thế giới này, hoàn toàn không có một người đàn ông tốt, em coi như nhìn thấu, em sẽ không tin tưởng tình yêu nữa. . ."
Tô Ức Đình khóc rất đau lòng, ở trên đường phố trống trải, tiếng nức nở của cô không ngừng vây quanh bên tai Lục Kiều Sâm.
Hai tay anh cắm túi đứng ở trước mặt cô, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô ngồi xổm trên mặt đất cô, thẳng đến tiếng khóc của cô dần dần chuyển ŧıểυ, anh mới khẽ thở dài một hơi, tới gần cô một bước, sau đó cúi người, kéo cô, giơ tay lên, nghiêm túc lau di nước mắt trên mặt cô.
Tay anh, sau khi lau nước mắt cô xong, không có gấp rời khỏi, tầm mắt của anh đối diện mắt sưng đỏ với cô, anh chờ đến khi đáy mắt cô tập trung nhắm ngay đáy mắt của anh, anh mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, chậm rãi mở miệng nói câu đầu tiên với cô khóc lóc sướt mướt nửa ngày, không phải an ủi, mà là một câu: "Không tin tưởng tình yêu, vậy liền tin tưởng anh đi."
Tô Ức Đình nhìn Lục Kiều Sâm sững sờ, cô quên lúc này mình đang cực kỳ bi thương.
Không biết có phải ảo giác của cô không, cô cảm thấy hình ảnh rung động lòng người trong ŧıểυ thuyết mà mình luôn muốn vào những năm gần đây, cực kỳ giống với giờ này khắc này.
Tay Lục Kiều Sâm ngừng ở gò má cô, chuyển đến sau đầu cô, chậm rãi giữ cái ót cô lại, nâng đầu cô lên, sau đó chính mình hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trên môi cô, rồi nói: "ŧıểυ Ức, thời gian trôi qua cùng em, là lời tỏ tình tốt nhất của anh với em."
"Nếu hiện tại em thật không tin tưởng tình yêu, vậy liền thử tin tưởng anh đi."
Tim Tô Ức Đình đập rộn lên.
Cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, vì sao cô tìm lâu như vậy, cũng không tìm được bạch mã vương tử.
Bởi vì bạch mã vương tử chân chính thuộc về bạn, là không cần tìm, anh ta sẽ luôn chủ động cưỡi bạch mã, đi đến trước mặt bạn.