Ngày mai... Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng chờ đến khi cô liền sắp rời đi, Tần Dĩ Nam phát hiện chính mình vẫn có một chút tiếp nhận không được.
Nhất thời, không có bất kỳ tâm tư làm việc nào, phát ngốc ở trong phòng làm việc rất lâu, liền cầm lấy chìa khóa xe, rời khỏi công ty, lái xe lung tung không có mục đích, lái lung tung quanh thành Bắc Kinh, càng chuyển tâm càng hoảng, cuối cùng liền lái đến nơi này.
Dù đã qua hai năm, anh còn nhớ rõ ràng được, sau khi anh muốn cô ở nơi này, hình dạng đỏ mặt e lệ rụt rè của cô.
Cô không biết đó là một trận lừa gạt, cô ngu đần hỏi anh: "Cái đó... Vừa rồi anh, vì sao sẽ cùng em..."
Anh cười nhạt cưng chiều đáp: "Cô gái ngốc, em nói xem?"
Cô không lên tiếng, anh liền mở miệng: "Còn không hiểu? Vậy anh hỏi em, Thanh Thông, em thích anh sao?"
Cô kích động đến cực hạn: "Em không biết."
Lúc đó anh, chỉ coi mình là đang diễn kịch, cho tới giờ khắc này, thăm lại chốn xưa, anh mới biết, lúc cô cho anh đáp án này, anh sở dĩ có thể diễn tiếc nuối và thất vọng giống như thật vậy, là bởi vì anh là thật sự đang thất vọng và tiếc nuối: "Không biết? Là không thích đi?"
"Không, không phải ..."
Không khí bỗng chốc trở nên ái muội đến cực điểm, cô thẹn thùng nhàn nhạt hỏi anh: "Vậy còn anh? Anh thích em sao?"
Anh trả lời như thế nào?
Anh nói: "Em đoán đi?"
Anh còn nói: "Thích... Rất thích... Cho nên, em bằng lòng ở cùng một chỗ với anh, qua cả đời sao?"
Lúc đó anh, ít nhiều gì cũng có chút hư tình giả ý đi?
Nếu như thời gian chảy ngược, anh khẳng định sẽ chân tâm thật ý, thành tâm thành ý nói câu này với cô: "Thích... Rất thích... Cho nên, em bằng lòng ở cùng một chỗ với anh, qua cả đời sao?"
Nếu như thời gian có thể chảy ngược, ngày hôm sau anh tuyệt đối sẽ không mang cô đi cục dân chính làm giấy ly hôn.
Nếu như thời gian có thể chảy ngược...
Chỉ tiếc, thời gian sẽ không chảy ngược, cuối cùng anh và cô đã bỏ lỡ, phân chia chân trời.
Tần Dĩ Nam chuyển điện thoại di động sang chế độ tĩnh âm, ai gọi điện thoại tới cũng không tiếp, một mình anh ở trên sườn núi, luôn ngốc đến mặt trăng kéo lên, ánh sao đầy trời vô cùng lộng lẫy, mới lái xe, xuống từ trên núi.
Về đến trong thành phố, đã là mười một giờ khuya, anh không về nhà, mà là đi tới cửa ŧıểυ khu của Trình Thanh Thông.
Anh ở trong xe ngồi yên tĩnh một thời gian rất dài, cuối cùng không xuống xe, cũng không vào ŧıểυ khu, càng không có đi tìm cô theo ý nghĩ ở đáy lòng.
Thật ra tìm thì có thể thế nào? Giống như người bạn cũ chào tạm biệt nhau sao? Có ý nghĩa không?
Cuối cùng cô cũng không còn lại người nào đó của Tần Dĩ Nam anh.
Tính toán cẩn thận, Tần Dĩ Nam đã có nửa năm chưa từng tới căn hộ anh và Trình Thanh Thông từng ở vào lúc trước.
Anh an bài người, mỗi ngày đều tới quét dọn, nhưng sau khi anh đẩy cửa ra, vẫn có một loại cảm giác vắng vẻ tịch mịch nhào tới trước mặt.
Anh kéo thân thể mỏi mệt, vào phòng sách, anh khóa trái cửa, lấy giấy ly hôn và nhẫn từ trong ngăn kéo, còn có tờ giấy duy nhất cô lưu lại ở trong nhà anh.
Anh yên tĩnh nhìn chằm chằm ba vật kia, nhìn rất lâu rất lâu, mới cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay của mình.
Anh đã từng nắm tay cô, dắt đi như thế nào, anh đã vứt bỏ cô ra sao?
Ngày mai từ biệt, có phải từ nay về sau sẽ không có cách nào gặp nhau nữa không?
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Dĩ Nam thấm ra một giọt lệ, vành mắt anh đỏ lên móc bật lửa ra, lúc vừa mới chuẩn bị đốt tờ giấy kia đi, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.