Không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông mơ mơ hồ hồ ở trong giấc mộng cảm giác được có người vào trong phòng, cô theo bản năng mở mắt một chút, liền nhìn thấy Tần Dĩ Nam đứng ở bên giường, đang cởi cà-vạt.
Cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán sạch sẽ, Trình Thanh Thông giống như là bị người điều khiển, thân thể theo bản năng cứng đờ lên, tay cô giấu ở trong chăn đệm nắm chặt khăn trải giường, đáy mắt nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam lộ ra tràn đầy phòng bị.
Lúc Tần Dĩ Nam kéo cà vạt xuống, thuận tay ném ở trên nửa cái giường trống không, dư quang khóe mắt lơ đãng chạm đến ánh mắt của Trình Thanh Thông.
Anh hơi dừng một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô.
Vừa rồi Tần Dĩ Nam luôn đứng quay lưng về phía Trình Thanh Thông, cô không thấy rõ dung nhan của anh, theo mặt của anh chống ở tầm mắt của cô, cô mới phát hiện tóc anh rối loạn, sắc mặt rất khó coi, vành mắt đen sậm, mi tâm mang theo mỏi mệt nhăn lại lợi hại, giống như là gặp phải chuyện phiền toái gì đó.
Ở trong ấn tượng của Trình Thanh Thông, Tần Dĩ Nam luôn là loại bộ dáng ôn tồn lễ độ, rất ít khi lôi thôi lếch thếch giống như bây giờ.
Trình Thanh Thông nhíu mày, trên mặt chợt hiện lên một chút kinh ngạc, đáy lòng xuất hiện ra loại khủng hoảng khi nhìn thấy Tần Dĩ Nam, chợt bị không hiểu và nghi hoặc hơi áp xuống một chút.
Rạng sáng Tần Dĩ Nam nhận điện thoại vội vàng rời đi, cho tới bây giờ mới trở về, hơn nữa còn làm chính mình đến mỏi mệt không chịu nổi như vậy... Anh là gặp phải phiền toái gì sao?
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, mấp máy môi, tràn ngập kinh ngạc, lại không dám hỏi ra miệng.
Tần Dĩ Nam chỉ nhìn lướt qua Trình Thanh Thông, liền chuyển tầm mắt đi, giơ tay lên cởi cúc áo sơ mi.
Có lẽ là bởi vì biết cô tỉnh, Tần Dĩ Nam thường dùng dư quang khóe mắt bay về phía trên người Trình Thanh Thông một chút.
Trình Thanh Thông giống như là hóa đá, mắt cũng không nháy một cái nhìn anh chăm chú.
Tần Dĩ Nam bị ánh mắt bình tĩnh của Trình Thanh Thông nhìn đến có chút không tự nhiên, anh nhăn mi tâm một chút, theo bản năng bước đi, đi tới nhà vệ sinh, vừa đi chưa được hai bước, điện thoại di động bị anh thuận tiện để ở trên giường liền vang lên.
Tần Dĩ Nam dừng bước lại, đứng đưa lưng về phía Trình Thanh Thông hai giây, xoay người trở về bên giường, không đi nhìn Trình Thanh Thông, trực tiếp cúi người lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, là trợ lỳ gọi tới, anh hơi cúi khép mí mắt, không gấp gáp nghe, mà là cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng ngủ chính, mới nhấn tiếp nghe.
Vào lúc anh đóng cửa, Trình Thanh Thông nằm ở trên giường nghe thấy tiếng anh tận lực hạ thấp giọng truyền tới: "Như thế nào? Liên lạc với Chu tổng chưa..."
Theo cửa bị đóng lại, trong phòng ngủ quay về yên tĩnh.
Trình Thanh Thông hơi động thân thể bảo trì tư thế nghiêng người nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam vào lúc nãy, trở mình nằm thẳng ở trên giường, nhìn trần nhà chăm chsu, cả trái tim không khỏi không kiên định lên.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Tần Dĩ Nam tuyệt đối là gặp phải phiền phức lớn gì đó.
Cô biết, Tần Dĩ Nam hoàn toàn không cần cô bận tâm, nhưng sau khi anh lừa đi từng chút một tâm cô, cô liền trở nên không khống chế được.
Trình Thanh Thông cắn cắn khóe môi, cuối cùng vẫn lặng lẽ vén chăn lên, xuống giường, nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa phòng ngủ, cẩn thận vặn tay nắm cửa một chút, kéo cửa ra một khe nhỏ.
Tần Dĩ Nam đứng ở trên ban công phòng khách, tiếng nói rất nhỏ hơi truyền tới đây.
"... Tận lực thôi, thật sự liên lạc không được, cũng không việc gì, tôi đã làm xong dự tính xấu nhất..."