Nam Sủng Của Tiểu Thư

Chương 6

Trước Sau

break
Tự sau đêm đó ở Bách Hoa các, Đỗ Tiểu Nguyệt cùng Lăng Vi Phong quan hệ trở nên vô cùng ái muội.

Đỗ Tiểu Nguyệt tuy rằng luôn mồm ỷ vào trong sạch của mình đã cho hắn, muốn hắn thú nàng. Nhưng chuyện hai người phát sinh quan hệ, nàng cho dù lại ồn ào như thế nào, cũng chỉ dámồn ào ở trước mặt hắn, chỉ cần có người ngoài, nàng liền không hề đề cập tới việc này.

Tuy rằng rất muốn gả cho hắn, cũng từng nghĩ tới muốn bức bách hắn thú nàng, nhưng là lời nói vừa đến bên miệng liền nói không ra miệng, chỉ có thể nói nàng thực sự rất thích hắn, không muốn nhìn đến hắn có một tia biểu tình miễn cưỡng nào.

Thật sự là vô dụng!

Lúc trước đã thề son sắt, mặc kệ ti bỉ như thế nào, không từ thủđoạn như thế nào cũng muốn có được hắn. Cũng thật theo kếhoạch của mình hoàn thành hết thảy, lại không hạ thủ được.

Thật sự là vô dụng lại không cốt khí tới cực điểm! Nàng Đỗ Tiểu Nguyệt đời này là nằm gọn trên tay hắn!

Bĩu môi, Đỗ Tiểu Nguyệt không thế nào cam tâm đi ở trên đường cái, chuẩn bị muốn tới Lăng gia bố phường tìm người.

Kết quả, cho dù “Cường” Lăng Vi Phong cũng vô dụng, mỗi ngày vẫn là nàng tự động tự phát quấn quít lấy hắn, dán hắn.

Mà Lăng Vi Phong đâu? Mỗi ngày vẫn là một bộ ôn hoà kiểu khối băng, đối nàng một chút nhiệt tình cũng không có ── trừ bỏ khi làm cái chuyện kia.

Nghĩ đến hình ảnh hai người triền miên lửa nóng, Đỗ Tiểu Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.

Nếu nói quan hệ hai người có cái gì biến hóa, chính là Lăng Vi Phong không hề trốn nàng, chẳng những nhận nàng dính chặt, cũng không hờn giận gì, hơn nữa nếu hưng trí liền đem nàng kéo vào trong phòng, làm chuyện tu nhân này.

Bề ngoài lạnh như băng, nhưng hắn so với ai khác đều nhiệt tình, mà nàng lại không hề chống đỡ được, chỉ có thể tùy ý hắn đùa bỡn, hư nhuyễn ở trên người hắn, khóc cầu xin tha thứ.

Thật sự là không cốt khí! Đỗ Tiểu Nguyệt nhịn không được ởtrong lòng thối mắng chính mình.

Nhưng là lại nhịn không được nghĩ, rốt cuộc nàng cùng hắn nhưvậy tính là cái quan hệ gì?

Hắn có một chút điểm thích nàng sao?

Nàng yêu cầu không nhiều lắm, cho dù chỉ có một chút ít cũng tốt, chỉ cần hắn có một chút điểm thích nàng, nàng còn có động lực tiếp tục quấn quít lấy hắn, tiếp tục theo đuổi hắn.

Nhưng là mặc kệ nàng lại truy vấn như thế nào, thật là khối băng vẫn là lạnh lùng, dùng cái loại biểu tình muốn cười không cười này nhìn nàng.

Sau đó khi nàng chịu không nổi mà nhượng kêu kháng nghị, dùng sức ngăn chặn miệng của nàng, lại dùng lực gục nàng, đem nàng lúc trước ở Bích Hoa các dùng thủ đoạn đôi với hắn như thếnào nay đòi lại gấp bội, đến khi nàng khóc cầu hắn, hắn mới bằng lòng thỏa mãn nàng.

Hắn nhất định là ở trả thù!

“Thật sự là cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ tình……” Một chút độ lượng cũng không có, chuyện đều đã muốn qua nhiều tháng vẫn còn ghi hận, cũng không ngẫm lại hắn cũng không phải không thích.

Đỗ Tiểu Nguyệt không ngừng ở trong lòng toái toái nhắc đi nhắc lại, cái mũi lại nghe đến một cỗ mùi nồng đậm. Nàng dừng lại cước bộ, nhìn về phía nơi mùi phát ra.

A! Là bánh bao Lí gia nổi tiếng nhất Bắc thành, Lăng Vi Phong thích nhất ăn bánh bao nhà này, nhất là bánh bao thịt mới ra lò nóng hầm hập.

Nghĩ vậy, nàng không chút nghĩ ngợi lập tức chạy tiến lên đi mua mấy lạp bánh bao.

“Đỗ tiểu thư, ngài là muốn mua bánh bao đi cho Lăng thiếu gia sao?” Nhìn hướng nàng đi là Lăng gia bố phường, nghĩ cũng biết nàng muốn đi đâu.

Chuyện tích Đỗ gia tiểu thư theo đuổi Lăng gia thiếu gia ở Bắc thành có thể nói là không người không biết, không người không hiểu, mỗi ngày đều có một ít tin tức bát quái truyền ra.

Giống hiện tại, hắn còn có trực tiếp tin tức mới nhất……

“Ân.” Đỗ Tiểu Nguyệt đáp nhẹ một tiếng, cũng không phủ nhận.

Dù sao vốn chính là sự thật, nàng không cốt khí cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đưa tại đến trong tay hắn liền nằm gọn trong tay hắn, nàng chấp nhận!

“Tổng cộng mười văn tiền.” Dùng giấy dầu bao hảo bánh bao, chủ quán đem bánh bao đưa cho Đỗ Tiểu Nguyệt.

“Cảm tạ.” Thanh toán bạc, đang muốn rời đi, lời nói chủ quán lại làm cho Đỗ Tiểu Nguyệt dừng lại cước bộ.

“Đỗ tiểu thư, ngươi cần phải cố lên nha! Ngươi đuổi theo Lăng thiếu gia mười năm, chúng ta đều là ủng hộ ngươi, trăm ngàn đừng để cho Lăng thiếu gia bị người đoạt đi mất.”

“A?” Làm sao không có việc gì cùng nàng nói lời này? Đỗ Tiểu Nguyệt kỳ quái nhìn chủ quán.

Xem biểu tình Đỗ tiểu thư này…… “Xem ra Đỗ tiểu thư ngươi còn không biết nha?” Chủ quán thật cẩn thận lại bát quái phi thường nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt.

“Chuyện gì?” Làm sao thần thần bí bí?

“Gần đây có một cô nương luôn đi theo bên người Lăng thiếu gia, nghe nói là bà con xa thân thích của Lăng gia, khí chất kia, tướng mạo kia, còn có cực kỳ xinh đẹp!”

Bà con xa thân thích? Ai nha? Nàng như thế nào chưa từng nghe qua cũng chưa thấy qua?

“Gần đây mọi người đều truyền cô nương kia là con dâu tương lai Lăng gia, trong thành mọi người nói Lăng thiếu gia cùng cô nương kia khi ở một chỗ cực kỳ ôn nhu, trên mặt còn có tươi cười nha!”

Có tươi cười?!

Mặt nhăn nhanh mi, Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức giận tái mặt.

Khi hắn cùng nàng cùng một chỗ cũng không thấy được có tươi cười, cùng cô nương khác ở cùng một chỗ đã có tươi cười?!

Xem Đỗ Tiểu Nguyệt sắc mặt biến khó coi, chủ quán nói chuyện càng cẩn thận. “Ách…… Trong thành mọi người đang nói, Đỗtiểu thư ngươi lần này là thua định rồi……”

Hắn cũng hiểu được là thua rồi, dù sao vẫn là cô nương ôn nhu tốt hơn! Cô nương giống như Đỗ tiểu thư, đẹp thì đẹp, nhưng là tính tình…… Thật là làm người ta không dám khen tặng.

Cắn răng, không nghĩ lại nghe chủ quán nói chuyện, Đỗ Tiểu Nguyệt mang theo du bao nhanh chóng hướng Lăng gia bốphường đi đến.

Nàng mới sẽ không tin tưởng chuyện bát quái này, chết cũng sẽkhông tin!

Nàng muốn đi hỏi Lăng Vi Phong, nàng chỉ tin tưởng lời hắn nói!

“Biểu ca……”

Mềm mại kêu gọi từ vành tai truyền đến, gọi hồi tâm trí Lăng Vi Phong, ngẩng đầu nhìn hướng bà con xa biểu muội Phương Kí Vũ, hắn lễ phép tính cười cười.

“Chuyện gì?”

“Huynh đang nghĩ cái gì? Như thế nào thất thần?” Phương Kí Vũ nghi hoặc nhìn Lăng Vi Phong, hắn thất thần đã không phải lần đầu tiên, mới vừa rồi cũng là nàng kêu vài tiếng mới đáp lại.

“Không có gì, ta chỉ là ở nghĩ chuyện sổ sách.” Cười nhẹ, con ngươi đen cũng không chú ý ngắm hướng cửa.

Như thế nào còn chưa có đến?

Này cũng lạ, lúc trước nàng đều là lúc này tìm đến hắn, chưa từng muộn, mà hắn cũng ở đây chờ mong nàng, mỗi khi nhìn đến nàng xảo quyệt thông minh tươi cười, tâm của hắn cũng mềm đi theo, ánh mắt không thể rời khỏi nàng.

Đối Đỗ Tiểu Nguyệt, hắn thực sự không có cách, muốn chán ghét cũng chán ghét không được, ngược lại không tự chủ được dần dần bị nàng hấp dẫn, nàng tựa như dương quang sáng ngời, ấm áp lại chói mắt.

Cho dù cảm thấy nắm trong tay không được nàng, bởi vì nàng rất đặc biệt, không giống nữ tử đương thời mềm mại nhu thuận, rõ ràng sẽ không là thê tử trong lý tưởng của hắn, nhưng là hắn không cách nào kháng cự.

Chẳng những không thể kháng cự, tâm của hắn còn dần dần bịnàng hấp dẫn, vốn đã không thể chán ghét, một khi đã thích, liền càng không thể tự kềm chế.

Đối với Đỗ Tiểu Nguyệt, hắn là không thể nề hà, cũng không muốn lại kháng cự.

Đúng vậy, hắn là thực sự thích nàng, hơn nữa chỉ sợ còn không chỉ một chút thích, là rất nhiều rất nhiều thích, thích đến mức yêu.

Nghĩ đến biểu tình của nàng mỗi khi truy vấn hắn có thích nàng hay không, bờ môi tươi cười càng sâu.

Nàng nhất định không biết bộ dáng nàng truy vấn có bao nhiêu đáng yêu, biểu tình phát cáu khi không chiếm được đáp án kia có bao nhiêu làm cho người ta yêu thích. Càng hiểu biết nàng, từng giọt từng giọt của nàng liền càng hấp dẫn hắn.

Cho nên, hắn còn không tính cùng nàng nói hắn thích nàng, hắn còn không có chơi đã đâu! Nàng lúc trước đùa bỡn của hắn như thế nào, hắn có thể nhớ rõ nhất thanh nhị sở, không thừa dịp hiện tại ngoạn về sau phải làm thế nào?

“Biểu ca, huynh lại thất thần.” Thấy Lăng Vi Phong lại đắm chìm ở trong suy nghĩ, Phương Kí Vũ không khỏi giơ lên cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn phát ra hờn dỗi.

“Thật có lỗi, có việc sao?” Lăng Vi Phong thản nhiên phơi nắng, đạm thanh hỏi, trong lòng vẫn nghĩ thiên hạ thông minh kia. Nàng như thế nào còn không có xuất hiện? Chẳng lẽ nàng hôm nay không tới sao?

“Muội thật lâu mới đến Bắc thành một chuyến, huynh có thểtheo giúp ta đi dạo hay không?” Phương Kí Vũ nhuyễn thanh khẩn cầu, không che giấu ánh mắt ái mộ.

Đối với nam nhân phi thường tuấn dật trước mắt này, không có cô nương gia nào sẽ không thương, nàng cũng không ngoại lệ, từrất lâu về trước, phương tâm của nàng đã gửi ở trên người hắn.

Chính là hắn rất không hiểu phong tình, vẫn không phát hiện ái mộ của nàng, nhưng không sao, nàng có tự tin chính mình nhất định có thể trở thành Lăng gia thiếu phu nhân. (Ặc, bà chịkhông biết cái tự tin của bà chỉ là một con tép đậu trên mép một con ruồi đối với Đỗ tỉ sắc nữ nhà ta hử? )

Hơn nữa gần đây biểu ca thường thường đối nàng cười đến hảo ôn nhu, nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ thích nàng, hơn nữa di nương cùng di phụ cũng phi thường yêu thích nàng, gả tiến Lăng phủ là chuyện sớm hay muộn.

Về phần cái Đỗ Tiểu Nguyệt kia…… Phương Kí Vũ ở trong lòng nhẹ nhàng hừ một tiếng, tuyệt không cảm thấy nàng sẽ là cái uy hiếp, nam nhân mới sẽ không thích cái loại này nữ nhân đâu!

“Này……” Lăng Vi Phong do dự, sợ Đỗ Tiểu Nguyệt khi đến tìm không thấy hắn.

“Làm ơn mà!” Phương Kí Vũ hờn dỗi yêu kiều. “Người ta khó lắm mới đến một chuyến, huynh liền bồi người ta đi!”

“Được rồi!” Người tới là khách, Lăng Vi Phong không thể cựtuyệt, đành phải đứng dậy, bồi nàng đến trên đường lớn đi một chút.

“Cám ơn biểu ca.” Phương Kí Vũ vui vẻ rúc vào bên cạnh Lăng Vi Phong, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thẹn thùng vừa vui thích ngắm hắn, nhìn đến ánh mắt người bên ngoài truyền đến, không khỏi kiêu ngạo mà khóe miệng giơ lên.

Không chú ý ánh mắt Phương Kí Vũ, cũng không để ý tầm mắt bốn phía truyền đến, Lăng Vi Phong thản nhiên ngắm phố cảnh, đây là tuyến đường ở trước bố trang, nếu Đỗ Tiểu Nguyệt tìm đến hắn, chắc chắn đi qua nơi này……

“Biểu ca, ngươi xem này cái trâm cài đầu này đẹp sao?” Đứng ởtrước cửa hàng, Phương Kí Vũ cầm lấy một cái trâm cài đầu tinh xảo ôn nhu hỏi.

Lăng Vi Phong nhìn thoáng qua, có lệ phụ họa. “Đẹp mắt.” Tầm mắt lại chuyển hướng lên trang sức còn lại trên cửa hàng, nghĩ nếu là Đỗ Tiểu Nguyệt thích hợp cái nào……

Cũng không đẹp mắt, cái trang sức thô ráp tục tằng này không thích hợp với nàng.

“Thích liền mua đi!” Nói xong, hắn đưa thủ thanh toán ngân lượng.

“Cám ơn biểu ca.” Phương Kí Vũ cười nở mặt, khuôn mặt nhỏnhắn tú lệ vì tươi cười mà càng hiển kiều diễm. “Huynh có thểgiúp ta cài lên không?”

Lăng Vi Phong từ chối cho ý kiến tiếp nhận cái trâm cài đầu, vươn tay giúp nàng cài lên.

Một màn thân mật vừa rồi vừa vặn rơi vào trong mắt Đỗ Tiểu Nguyệt đứng ở xa xa, nàng dừng bước, du bao trên tay rơi xuống đất, lại không hề phát hiện.

Hắn giúp nữ nhân kia cài cái trâm cài đầu, nữ nhân kia trên mặt tươi cười hảo ngọt, mà hắn……

Nàng nhìn không đến vẻ mặt của hắn, nhưng nàng nghĩ hắn nên ôn nhu đi? Dù sao hắn chưa từng tự tay thay nàng cài lên cái trâm cài đầu, cũng chưa từng đối nàng tốt như vậy……

Cũng là…… Dù sao cũng là nàng thích hắn trước, mà hắn chưa từng đối nàng nói qua một câu thích……

(Cái đoạn này, câu này nghe sao mà chua xót đến thế. Edit đến đây, nhưng câu nói chát chúa ta nói không ra nữa. Nước mắt cứ thế rơi mãi rơi mãi. Đúng thật, Dù sao… nàng thích hắn trước mà hắn chưa từng nói qua câu thích nàng)

Ban đêm, gió lạnh nhẹ phẩy.

Trong Lăng phủ yên tĩnh, Lăng Vi Phong một mình một người ngồi ở ghế quý phi, chuyên chú nhìn cuốn sách trên tay.

Nhưng một khắc đã qua, hắn lại ngay cả một tờ cũng không lật.

Hôm nay Đỗ Tiểu Nguyệt cũng chưa xuất hiện, định là hơn nửa tháng đến đây một lần. Là nàng lại muốn phá hư chủ ý sao?

Không! Không có khả năng! Hắn nhanh chóng phủ quyết ý tưởng này, hắn gần đây chưa từng né tránh nàng, thậm chí vui bịnàng triền dính, như vậy nàng hôm nay vì sao không xuất hiện?

Xảy ra chuyện gì sao? Nhưng hắn không có nghe đến tin tức gìnha!

Nếu nàng thực sự xảy ra chuyện, không cần chờ người thông báo, người của một cái tạp vụ trong Bắc thành đã tranh nhau báo cho hắn.

Như vậy, là cái nguyên nhân gì đây?

“Thiếu gia, nước tắm chuẩn bị tốt.” Ngoài cửa truyền đến gã sai vặt thông báo.

“Vào đi!”

“Vâng!” Vài tên liên hợp chuyển tiến một cái đại mộc dũng, mạo hiểm nồng đậm nhiệt khí.

“Chuẩn bị cho tốt liền lui ra đi!” Cũng không thèm liếc mắt nhìn tới bọn họ một cái, Lăng Vi Phong thẳng nhìn sách, suy nghĩ còn đang trên người Đỗ Tiểu Nguyệt.

Để cho người lui xuống, bên trong vẫn đang một mảnh yên tĩnh, chỉ dư nhiệt khí phiêu tán trên mộc dũng.

Suy nghĩ một hồi lâu vẫn không đáp án, Lăng Vi Phong nhịn không được khẽ thở dài, buông sách, đi hướng mộc dũng.

Nếu nàng ngày mai vẫn không xuất hiện, hắn liền phái người đi Đỗ phủ hỏi đi!

Cởi áo khoác, hắn ở trong lòng suy nghĩ, một trận gió lại từngoài ban công ngoại truyện, hắn sửng sốt, quay đầu nhìn vềphía lan can ngoài lâu.

Đỗ Tiểu Nguyệt liền đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, một đôi mắt to đen thùi nhìn chằm chằm hắn, không nói một câu.

“Nàng……” Nhìn đến nàng, hắn không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện lúc này, “Như thế nào đến?”

“Không có việc gì sẽ không thể tới sao?” Thanh âm của nàng thực đạm, một chút lạnh lẽo lại có điểm oán.

“Không phải, chính là nàng buổi chiều không xuất hiện, lại tại canh giờ này đến trong phòng ta, làm cho ta thực kinh ngạc.” Thấy nàng tựa hồ có điểm không thích hợp, Lăng Vi Phong khẽ nhếch khởi mi.

“Chàng sẽ để ý ta buổi chiều không xuất hiện?” Nàng nghĩ đến trong lòng hắn chỉ có cái bà con xa thân thích kia, nàng phái người hỏi thăm qua, nữ nhân kia kêu Phương Kí Vũ, cùng Lăng gia có lui tới, chính là nàng cùng nữ nhân kia chưa từng có cơhội chạm mặt qua, cũng khó trách nàng chưa từng nghe qua nàng.

Cũng phải, lòng của nàng chỉ đặt ở trên người hắn, còn lại, nàng chưa bao giờ cẩn thận thám thính.

“Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?” Ngữ khí của nàng có điểm lạ, hắn không phải nghe không hiểu.

“Chàng để ý sao?” Nhìn hắn, nàng quật cường hỏi lại, không bày ra yếu ớt.

Nàng vốn không nghĩ đến, buổi chiều nhìn thấy một màn kia, nàng nhanh chóng chạy về Đỗ gia, một lòng lại hoảng lại loạn.

Nàng sợ, sợ hắn thực sự thích Phương Kí Vũ, kia nàng đâu? Nàng làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ hắn sẽ không thể thích nàng sao?

Nàng suy nghĩ toàn bộ buổi chiều, loạn không biết làm sao, cảđầu tất cả đều là hắn, nghĩ đến hắn không thích nàng, nghĩ đến hắn có thể thích nữ nhân khác, lòng của nàng là tốt rồi đau đau quá.

Đau đến sắp nát, thế mới biết nguyên lai chính mình là như vậy thương hắn, yêu đến tâm đều đã đau, yêu đến không thể không có hắn…… (Câu này… Ta đã nghĩ suốt 7 năm)

Khống chế không được suy nghĩ, bất chấp đêm đã khuya, nàng phi thân đi vào Lăng gia, đi vào trong phòng hắn, muốn hỏi hắn, có hay không một chút thích nàng?

Một chút là tốt rồi, chỉ cần một chút thích, nàng còn có động lực, lòng của nàng sẽ không đau như vậy……

“Làm sao vậy? Nàng sắc mặt rất khó coi.” Đi hướng nàng, hắn vươn tay vỗ về mặt của nàng, con ngươi đen có một tia lo lắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, giống như có điểm hoảng, có điểm thất thố, không giống tự tin như trước, làm cho hắn không khỏi cũng hoảng lên theo.

“Chàng thích ta sao?” Bắt lấy tay hắn, nàng ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi.

“Cho dù chỉ có một chút ít cũng tốt, ta muốn cầu không nhiều lắm, chỉ cần một chút thích là tốt rồi, chỉ cần một chút thích, ta sẽ có tự tin, sẽ có nắm chắc……”

Sau đó nàng có thể lại truy đuổi, có thể lại có động lực, cố gắng làm cho hắn đem một chút thích lại gia tăng một chút, cuối cùng biến thành thật nhiều thật nhiều thích……

“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?” Lăng Vi Phong nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn kỹ, muốn nhìn ra biểu tình trên mặt nàng, muốn biết nàng làm sao vậy, vì sao mơ hồ mang theo một tia yếu ớt?

“Trả lời ta, chàng có thích ta hay không?” Nhìn hắn, nàng nhẹhỏi, run sợ, chờ đáp án của hắn.

Nàng yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cầu hắn một chút thích nha……

(Tỉ thật giống ta, ta kém tỉ có 3 năm. 10 năm của tỉ và 7 năm của ta cũng chỉ hy vọng nam nhân ban cho một chút “thích”)
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc