Tôi nghỉ học thêm một tuần, nói chung là sắp nghỉ tết nên cũng chẳng ai có tâm trí học hành gì mấy. Bây giờ đi đâu cũng thấy không khí chuẩn bị tết nhất tràn ngập như vậy, đến trường cũng không khác gì, giáo viên hay học sinh đều hân hoan đợi đến thời khắc được nghỉ, chẳng mấy ai còn muốn học bài.
Lấy lí do vẫn còn mệt mỏi sau tai nạn, cần tĩnh dưỡng, lại thêm sự giúp-đỡ nhiệt tình của Trung Kiên, tôi có thể nghỉ học một cách đường đường chính chính.
Sau vụ nhà ăn hôm đó, sự tách biệt hiện ra rõ ràng trong mối quan hệ gia đình vốn dĩ lỏng lẻo hết sức trong cái nhà giàu nứt đố đổ vách này.
Lúc ăn uống, có tôi thì ông ta sẽ đi, bực bội nhất quyết không chịu ngồi chung bàn. Đây có nên gọi là nhỏ nhen không ta? Chấp nhặt cả với con cái của mình!!
Hay.. Tịnh Nhi này không phải con ruột nên ông ta mới như vậy??
Hừ, làm như tôi muốn quan tâm ấy!
Vậy là chẳng cần ông ta đứng dậy đi khỏi đến bữa thứ hai, tôi đã lập tức hiểu rõ. Tịnh Nhi cùng Tuấn Anh này đã hoàn toàn có một bố-dượng rồi!! Ông ta đã không coi chúng tôi ra gì, chúng tôi sao phải nể mặt?
Vậy là tôi nhất quyết không thèm xuống phòng ăn nữa, ở đâu có ông ta cũng lập tức né thật xa..
Ba người bọn họ ở cạnh nhau hạnh phúc như một gia đình thật sự.. Ngọc Nhi còn chẳng phải con gái ruột ông ta đâu.. Mỉa mai làm sao..
Nếu Tuấn Anh yếu đuối của chúng ta thấy được cảnh này chắc anh ấy muộn phiền lắm. Cũng may ngay trước đó anh ta đã lên đường đi công tác ở phía Nam, không có thời gian ở nhà mà xem cái này.
Còn nhớ, trước khi đi anh trai đã gọi Trung Kiên đến, trịnh trọng thông báo giao tôi vào tay nam phụ này, nhờ anh ta chăm sóc vì Tuấn Anh sẽ đi trong một thời gian dài. Khiếp, nghe nghiêm trọng như muốn bán em gái vậy đó!! Thấy ghê!!!
“Anh, thời tiết trong đó thế nào?” Tôi nghịch mấy sợi tóc còn vương trên vai, vui vẻ nói chuyện điện thoại đường dài với Tuấn Anh.
Tuấn Anh này cứ chiếu theo lệ, hơn 9h tối một chút sẽ gọi về bắt tôi báo cáo tình hình một ngày, sau đó cùng nhau nói vài chuyện phiếm để bồi dưỡng tình cảm anh em. Anh trai mới đi có mấy ngày.. Cũng có chút cảm giác thiếu thiếu. Ai bảo trong thế giới này chỉ có Tuấn Anh thật sự là người-thân của tôi làm chi?
“Ổn lắm, anh quen rồi!” Tuấn Anh hào hứng buôn đủ thứ chuyện lạ lùng và vui vẻ “Em tìm được chỗ chưa? Em chưa mở được tài khoản nên cứ tạm dùng tiền của anh mà thanh toán. Ừm, cho em vay thôi, sau này nhà hàng làm ăn phát đạt phải trả tiền cho anh!”
“Được rồi, lúc đó chuyển thành cổ phần, cho anh làm cổ đông chính!”
“Ái chà~ Trung Kiên đã dạy em cổ phần với cổ đông rồi đấy à?”
“Đã mấy ngày rồi, cậu nghĩ chúng tôi ở cạnh nhau chỉ để chơi chắc?” Trung Kiên ngồi cạnh tôi, nói vọng qua điện thoại. Tên xấu tính, dám nghe lén anh em chúng tôi nói chuyện??
Đã vậy tôi còn nghe Tuấn Anh kể, mấy hôm trước Trung Kiên gọi điện cho anh trai kiến nghị, vì anh trai cứ gọi tầm 9h tối và buôn chuyện dai dẳng làm anh ta không gọi được cho tôi..
“Ừ hừ, ai mà biết được..”
Dạo này tôi bám lấy Trung Kiên như hình với bóng, chuyện này hiển nhiên làm một cơ số người tức nổ đóm đóm mắt. Thế nhưng ai có thời gian mà quan tâm chứ, có biết tôi bận bù đầu rồi không??
Thời điểm thích hợp để khai trương quán không phải lúc này, nhưng chả hiểu do hoocmon nữ tiết quá giới hạn trong buổi tối hôm đó hay sao ấy, nên tôi quyết định sẽ không chờ đợi nữa, phải xúc tiến ngay cho một-số-kẻ coi thường tôi phải chống mắt lên mà xem!!
Dưới sự giúp đỡ của Trung Kiên và sự đầu tư chính của Tuấn Anh, cộng thêm một khoản trong tài khoản mẹ Tịnh Nhi này để lại, cuối cùng chúng tôi đã hòan thành được một số vấn đề chính.
Ví như là tìm mặt bằng, một tòa nhà ba mặt tiền ở giữa trung tâm mua sắm tấp nập người qua lại chính là lựa chọn của chúng tôi.
Đăng Khoa tự mình giúp thiết kế nội thất theo phong cách trẻ trung và năng động, vừa không kém phần tao nhã, quý phái.. Anh ta nói, cửa hàng này tuy bán đồ ăn, nhưng lại nằm giữa nơi đông đảo người trẻ tuổi qua lại. Mặc dù chất lượng món ăn mới là chính, nhưng nhìn vào mắt chưa thấy đã thì cũng chẳng ai muốn đến đâu.. Thấy thiên tài này nói cũng hợp lý nên chúng tôi vui vẻ giao toàn bộ việc trang trí nội thất cho anh ta làm, đầu bếp chính.. cũng nhờ anh ta làm nốt!
Nấu ăn là việc tôi thích.. Nhưng thật sự bây giờ không phải lúc tôi có thể bỏ đi toàn bộ để tập trung vào bếp. Còn học hành, còn thi thố, còn rất nhiều thứ tôi chưa trải nghiệm.. Vậy là đành yên phận làm một bà chủ vô dụng mà thôi.
Đăng Khoa cũng không hẳn sẽ ở lại đây, anh ta chỉ giúp tôi một vài tháng trong lúc rảnh rỗi, vì người này còn bận chạy sô đi dạy, rồi nhà hàng năm sao của anh ta, làm giám khảo mấy cuộc thi nấu ăn, bang chủ hắc đạo.. Nói chung là vô cùng bận rộn!
Mấy tháng cũng tốt, thế là đủ để lôi kéo kha khá khách quen cho tôi rồi. Phần còn lại, sẽ để tôi đi giao lưu thêm!!
Sau đó, còn tìm nguyên liệu, tìm người làm, tìm đầu bếp chất lượng.. Rất nhiều vấn đề khiến tôi mất ăn mất ngủ mấy ngày đêm. Cũng may có sự giúp đỡ của bọn họ, nếu không.. Thật sự tôi chẳng thể nào tự mở được một quán ăn lớn thế này cả.
“Sao? Có phải rất hồi hộp không??” Trung Kiên cười tươi nhìn tôi cất điện thoại đi. Hiện tại chúng tôi đang ngồi trên tầng thượng của nhà hàng, vui vẻ thử đồ tráng miệng của một đầu bếp trứ danh người Pháp “Mấy ngày nữa là khai trương rồi..”
“Ngon quá ~~” Tôi đưa nốt miếng bánh ngọt lên miệng, khen tới tấp. Dạo này đăng tin tuyển đầu bếp tay nghề cao nên suốt ngày được làm giám-khảo bất đắc dĩ, thử toàn của ngon vật lạ có một không hai trên đời. Chậc, vậy mới biết sức mạnh của đồng tiền lớn đến cỡ nào, ngày xưa tôi có mơ cũng đừng mơ được ăn đồ đắt tiền thế này!
“Vậy nhận người này đi!” Trung Kiên gật đầu tán thưởng. Tán cái gì chứ, anh còn chưa ăn miếng nào đã đòi nhận người là thế nào?? Không có tâm gì hết!
“Khai trương em có thể không đến không??” Tôi trầm ngâm cúi mặt “Muốn làm người-chủ-giấu-tên!”
“Hả?” Anh ta nhìn qua như muốn khẳng định lại những gì tôi nói là đúng “Em không muốn ra mặt?”
“...”
“Hiểu rồi!” Trung Kiên cười tủm “Trẻ con!”
“Anh nói ai trẻ con??” Chả lẽ lão già này có thuật đọc tâm hay sao? Biết tôi nghĩ gì cơ đấy??
“Còn ai?” Trung Kiên tự đắc mỉm cười “Để nhà hàng lớn mạnh hẳn mới công bố cho ai-đó sáng mắt vì không nhìn nhận em có khả năng chứ gì?”
“Anh.. Anh nghe lén chuyện gia đình người khác!!”
“Không có..”
“Đúng là thế rồi!!”“...”
.
.
.
Theo đúng nguyên vọng của tôi, nhà hàng khai trương dưới sự chủ trì của một người khác. Đó là quản gia cũ trong nhà Trung Kiên, một người vô cùng thận trọng trong công việc và khôn khéo trong kinh doanh.
Cũng nhờ theo chân Trung Kiên đến một số buổi dạ tiệc của giới thượng lưu, một số mối quan hệ của Hạ Lam và tiếng tăm của Đăng Khoa mà nhà hàng chưa khai trương đã được kí hợp đồng tổ chức một số sự kiện, tiệc buffet.. Ngày khai trương này cũng được tổ chức song song với sự kiện lễ đính hôn của con gái lớn nhà bà X và con trai nhà ông Y. Bọn họ đều là những người có tiếng tăm trong xã hội nên rất nhiều phóng viên đến chụp ảnh đưa tin.
Song song với tin tức đính hôn của bọn họ, hiển nhiên nhà hàng của tôi cũng được thơm lây.
“Em đúng là bà chủ vô dụng nhất thế giới!” Hôm nay tôi sẽ quay lại trường, dù sao công việc cũng đã lo xong xuôi và ở nhà nhiều quá sẽ làm tôi chán chết! Hơn nữa chỉ còn vài ngày nữa là được nghỉ tết rồi, đi học một chút mượn sách vở về ôn tập trong tết, nếu không với trình độ con gà như tôi chắc chắn sẽ thi rớt cuối kì!
“Sao tự dưng lại nói vậy?” Trung Kiên giúp tôi tháo dây an toàn, nghiêm túc hỏi.
Chúng tôi đang dừng xe gần cổng trường, nói chung đây không phải chỗ thích hợp để tâm sự gì hết. Nhưng mà dạo này ở cạnh bạn Kiên nhiều, ỉ lại đã thành thói quen xấu mất rồi!
Đó.. Mà sao sáng sớm Trung Kiên qua đón tôi đi học tôi cũng đi nhỉ? Anh ta nữa.. Đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn thứ xx thế giới, bận trăm công nghìn việc.. vậy mà vẫn có thời gian ngao du cùng tôi là thế nào??
Tôi thật sự nghi ngờ cái thứ hạng thứ xx thế giới kia đấy! Có một ông chủ ham chơi thế này, tập đoàn của anh ta vẫn đứng vững được thì đúng là hư cấu quá thể!!
“Này.. Hôm qua đã nói anh không cần qua đón em mà!” Tôi giữ lấy cặp sách nặng trịch của mình, hỏi ngang sang vấn đề khác “Sao anh vẫn qua?”
“À.. Tiện đường!”
Tiện đường? Tiện cái con khỉ ý!!
Nam phụ thần thánh đúng là vạn năm không thay đổi! Lúc nào cũng dùng mấy cái lý do sặc mùi ngôn tình kiểu này!
Tiện cái gì? Rõ ràng trụ sở tập đoàn của anh ngược đường với trường học của tôi.. Anh đừng có nói tập đoàn của anh di dời về đây rồi đi!!
“Bỏ qua mấy thứ vớ vẩn đó đi!” Trung Kiên tự nhiên giúp tôi chỉnh lại cổ áo đồng phục, đưa tóc mai còn lòa xòa bên má ra sau tai, sau đó như tiện tay mà bẹo má một cái “Thế rốt cuộc là có chuyện gì khiến em nghĩ mình vô dụng?”
“À.. Thì đó..” Tôi hất tay Trung Kiên ra, không quên lườm anh ta một phát.
Ở cạnh nhau nhiều tự dưng quen với kiểu nhây nhưa của anh ta. Nói chung là thường xuyên bị anh ta xoa đầu, làm rối tóc, bẹo má, nắm tay.. thành quen. Cũng bởi tôi vốn thích anh ta, nên nghĩ rằng dung túng một chút cũng chẳng vấn đề gì hết. Thậm chí còn thả lỏng đến nỗi thay đổi cách xưng hô..
“Em nói là bà chủ mà cả ngày chỉ ngồi chỉ tay năm ngón, công việc đều đổ dồn lên đầu anh và Đăng Khoa..”
“Vốn dĩ làm chủ là vậy mà!” Trung Kiên bày ra vẻ mặt đó là điều hiển nhiên, vui vẻ nói “Không có em mất tiền trả lương cho nhân viên để làm gì?”
“Nhưng em đâu có trả lương cho anh?”
“Anh không cần lương..” Anh ta gian tà ngồi nhích lại, bàn tay to lớn không hề cố kị đường đông người mà đưa lên nâng cằm tôi “Anh muốn thứ khác.. “
“Là cái gì?” Hừ, lại chơi trò dọa hôn chụy? Dùng nhiều nhờn rồi cưng à!
“Ví dụ như.. Lấy thân báo đáp chẳng hạn!” Trung Kiên thấy tôi không xi nê với trò đùa dai này thì có chút mất hứng, lông mày liễu khẽ nhăn lại. Dám cá là anh ta lại đang suy tính chuyện xấu xa đây!! “Cưới anh đi!”
“Anh đang đòi gả cho em đấy à??” Tôi bật cười, trong lòng có chút vui vẻ không tên len lỏi. Chẹp, mà bạn Kiên này cũng gớm đấy nhỉ, dám rủ rê một đứa nhóc tảo-hôn với mình! Có muốn vô nhà đá nằm cả lũ hay không hả? “Nhưng Đăng Khoa cũng không cần lương.. Nếu anh ấy cũng muốn gả cho em, em có nên đồng ý không ta??”
“Này..”
“Đăng Khoa rất đẹp trai,lại có tài, còn là thầy giáo nữa.. Lấy anh ta rồi sẽ không cần lo thi học kì.. A...”
Không đợi tôi nói hết câu, hơi thở nóng ấm đã ập đến, đôi mắt đẹp của Trung Kiên nhắm hờ, ở khoảng cách gần thế này tôi thậm chí còn thấy rõ từng sợi lông mi dài vút của anh ta.
Cánh môi mềm mại ngọt ngào khẽ đậu trên chóp mũi, xúc cảm êm dịu kì quái len lỏi từng lỗ chân lông và bùng phát ra ngoài bằng hơi nóng. Tôi cảm nhận được rõ ràng toàn thân mình đang tỏa nhiệt đến nỗi chảy mồ hôi đầy lưng!
“Đây là cảnh cáo!” Trung Kiên đưa một ngón tay đặt lên môi tôi, ra hiệu im lặng “Lần sau em còn nhắc đến tên khác, anh sẽ không phạt nhẹ thế đâu!”
“Anh...”
“Sao? Không đủ??”
“...”
“Vậy đến một lần nữa!”
“...”
“Nào ~~”
“Á Á Á Á ~~ TRUNG KIÊN! ĐỒ DÊ XỒM!! ANH MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG HẢ????””