Tôi phải dùng định lực của hai mươi bốn năm để trấn tĩnh lại sau khi bị chìm trong cái nhìn của người đó. Khoảnh khắc anh ta liếc qua thế giới gần như vụn vỡ dưới chân tôi..
Ôi trời, đấy là người đàn ông kiêu ngạo này mới chỉ liếc qua rồi không thèm để ý quay người đi luôn thôi nhớ! Anh ta mà nhìn tôi chằm chằm thì không biết tôi còn thế nào nữa.. Chắc tan hết mỡ mất.. Nóng bỏng quá mà!
Khuôn mặt này chính là tỉ lệ vàng đấy nhá! Hoàn hảo ở mọi chi tiết, mọi góc độ!!
Đôi mắt sắc sảo, lông mày cương nghị, đôi môi... F*ck!!! Cái này là gì hả?? Sao gặp nhân vật nào trong não tôi cũng tự động nhảy ra cái đoạn miêu tả vậy?? Là tác giả đúng không?? Nhất định là tác giả mệt mỏi quá nên mượn miệng tôi để thông báo cho độc giả đây mà.. Đừng hòng! Muốn mượn thì phải trả tiền, đồ chùa đấy à mà cho bà thích dùng lúc nào thì dùng?
Nói chung là anh ta vô cùng đẹp! Cực kì đẹp! Siêu cấp đẹp! Đẹp hơn tên biến thái kia cả ngàn lần! Đúng kiểu mẫu con trai tôi thích, hí hí ~
“Đến đây Tịnh Nhi, con chậm chạp quá!” Ông bố không khách khí mà cau mày trách cứ tôi. Điều này làm anh trai Tuấn Anh không vui chút nào, anh ta e hèm một tiếng rồi liếc qua tôi bằng ánh mắt cưng chiều.
Bất bình đây mà!
Đứa thiểu năng cũng hiểu tại sao ông bố lại có thái độ lồi lõm như thế với con gái mình. Có mẹ kế thì có luôn bố dượng, câu châm ngôn này ông bà nhà mình nói thì cấm có sai bao giờ!
Nhưng nếu để đứa con gái nhút nhát và xấu xí của mình cạnh cô công chúa như nữ chính chắc tôi cũng sẽ có thái độ này thôi. Không trách được, người ta đều có thiện cảm nhiều hơn với cái đẹp mà..
“Có lẽ chị còn mệt!” Em gái xinh đẹp Ngọc Nhi cười dịu dàng, ánh mắt sắc lạnh bắn về phía tôi như không ngừng nhắc nhở chuyện khi nãy. Hừm, trẻ con!
“Ừm..” Tôi gật đầu “Con mệt quá muốn ngủ mà chó cứ sủa inh ỏi không tài nào ngủ được..”
“Dì bị dị ứng lông thú nên nhà mình có nuôi chó đâu con?” Mẹ kế cười tươi, hiền dịu hỏi tôi một câu vô cùng ngây thơ.
Tôi chỉ đang xỉa xói thôi chứ làm sao biết được chuyện nhà này vì bà mà không nuôi chó..
Chậc, đang mượn câu nói của chính tôi để thị uy với tôi đây mà. Kiểu: xem đi cưng, bố cưng chiều chụy chưa? Vì nghĩ cho chụy mà cả cái biệt thự to tổ bố này không có bóng dáng của loài nào có lông đâu nhé!
“Vậy ạ?” Tôi bĩu môi, nhún vai ngồi xuống cạnh em nữ chính xinh đẹp “Chắc con mơ ngủ!”
Ngọc Nhi biết chắc chắn tôi không mơ ngủ mà là đang hướng mũi nhọn vào cô nàng. Thế nhưng đứng trước bố tôi và một dàn trai đẹp thế này thì làm sao cô nàng dám tỏ thái độ, nhìn kiểu cười tươi tỉnh và cái xiết tay cáu kỉnh đối lập nhau kìa.. trêu trẻ con cũng có cái hay đấy chứ.
Tôi suýt bị đám đồ ăn trên bàn dọa cho nhảy dựng lên. Đùa chứ, từ bé đến giờ ăn sang nhất là đi ăn cỗ đám cưới, bình thường ở cô nhi viện hoặc khi đã ra ở riêng tôi đều giản tiện việc ăn uống hết mức. Nhìn thấy nhiều món ăn, màu sắc đặc biệt và thơm nức mũi thế này vẫn là lần đầu tiên!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!!
Mình đang là tiểu thư nhà giàu đó!
Mặc dù mình đang béo ú, nhưng cũng không thể tỏ ra quá thèm thuồng đồ ăn được!
Nghèo nhưng đây cũng phải có tự trọng, không bao giờ bán nhân phẩm cho đồ ăn đâu!
Không bao giờ!!
Không bao giờ.
Không...
“Giới thiệu với con...” Bố bất chợt lên tiếng, giọng nói tự dưng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều “Đây là cậu Kiên, thiếu gia của tập đoàn S! Còn đây là hai cô con gái nhà chú,Tịnh Nhi thì khỏi nói rồi, đây là Ngọc Nhi!”
“Chào em!” Tên biến thái hoang tưởng cấp độ cao ở cửa nhà vệ sinh lên tiếng, đôi mắt đẹp không hiểu sao lại dừng ở chỗ tôi lâu hơn vài giây.
Chắc anh ta sốc khi gặp nữ chính xinh đẹp đây mà! Theo tôi nhớ, tên Kiên này chính là một trong số n tên nam phụ lót đường cho con đường hạnh-phịch của anh chị nam nữ chính...
“Cậu Đạt thì chắc không phải giới thiệu lại nữa chứ?” Tuấn Anh thấy không khí hơi trầm, liền chỉ vào anh đẹp trai Nam Chính ngồi gần đó mà pha trò. Hừ, đùa quá kém! Làm tôi đây nhếch môi cười cũng không buồn! “Này, cậu dạo này đến ăn chùa ở chùa nhà tôi hơi bị nhiều! Tính cưa em gái tôi hả???”
“Em gái anh có hai người, anh nói tôi định cưa ai?” Đạt lãnh đạm, nhếch đôi môi mỏng lịch sự hỏi lại. Ánh mắt dĩ nhiên không nhìn cũng biết, đang dán chặt vào Ngọc Nhi xinh đẹp với cái nhìn cực kì ái muội.
“Hahahah ~” Tuấn Anh chưa kịp trả lời, phía bên cạnh Kiên Vô Duyên rất vô ý phá ra cười. Mặc dù điệu cười của anh ta vô cùng dễ nghe, nhìn thôi cũng đủ đẹp mắt làm người ta vui lây.. Thế nhưng, sao tôi lại không vui nổi thế này?? Tên kia, tôi chỉ chặn anh có một tí ở cửa nhà vệ sinh, sao anh lại cứ hướng mắt lườm tôi là thế nào??
Cả đời tôi đây ngoan ngoãn hiền lành, ăn ở phúc đức, chưa làm gì có lỗi với ai bao giờ.. Thế mà sao vừa xuyên sang đây đã vấp phải đá vậy???
“Anh cười cái gì?” Tôi cau có vì biết thừa nụ cười đểu cáng này thế nào cũng có dính dáng đến mình. Bố có vẻ không vừa lòng vì thái độ bất lịch sự và sự khó chịu tôi thể hiện ra mặt, nhưng mà kệ ông ta, ai thèm quan tâm chứ?
“Có gì vui sao anh Kiên?” Ngọc Nhi ngọt lịm lên tiếng, giọng nói thanh nhã đối lập hoàn toàn với giọng nói tôi đang sở hữu.
Mẹ nó!
Đây là bất công tuyệt đối có được không??
Vì sao nhân vật chính có thể có được mọi loại đãi ngộ tốt đẹp, lương cao, phúc lợi lớn, muốn cũng có thể khuyến mại thêm ; mà chúng tôi, đám nhân vật phụ lại làm việc vất vả mà chỉ có thể bị trừ lương chứ chẳng thể tăng??
Xem đi, người ta đẹp, giọng nói cũng hay, cử chỉ thì thanh thoát các thứ các thứ... Mình đây..
“Sao cháu cười, nói ra cho mọi người cùng vui nào!”
“Phải đó! Chuyện vui phải chia sẻ chứ!!”
“Nói đi!”
“Cháu sợ mình nói ra, có người sẽ giận!” Anh ta cười đến suýt chảy nước mắt, vừa cố gắng nín nhịn vừa liếc qua tôi một cách bí mật.
“Ai giận chứ? Đều là người nhà!” Bố vui vẻ lên tiếng, cực kì xuề xòa. Người nhà cái khỉ gì? Ông này mâu thuẫn quá đi mất. Không phải 5phút trước ông mới giới thiệu anh ta cho chúng tôi quen à? Giờ đã coi là người nhà ngay được?? Tò mò nó vừa chứ, nhận họ nhanh thế làm gì?
“Đúng đấy! Ai lại đi giận vì một câu đùa!” Mẹ kế thấy bố nói vậy cũng phụ họa thẹo, vẻ mặt tươi cười vạn năm không đổi “Cháu cứ nói đi!”
Sao lại không giận? Nếu câu đùa đó mang ác ý, và cái ác ý này hướng về mấy người thì xem các người có bình tĩnh được không??
Tôi đây hai mấy năm trời lớn lên cùng với sự trêu trọc dè bỉu của đám con trai xấu tính lúc bị lấy ra làm trò đùa còn không tỏ ra bình thường nổi, nói gì..
“Hai em Ngọc và Tịnh nhà mình..” Anh ta chậm rãi lên tiếng, hừ, cái gì đây? Anh ngại tên dài à mà gọi mỗi hai chữ cái đầu vậy?? “.. Nói sợ mất lòng chứ, người sao tên y như vậy!”
“Hahahaha!”
“Đúng lắm! Đúng lắm!!”
“Anh cứ đùa hoài!”
“....”
F*ck!
Tên chết tiệt!!
Tỏ ra thông minh hay sao mà chơi chữ quá đáng vậy???
Hừ, bà tác giả đặt tên cũng có tâm quá đi! Nữ chính thì như Ngọc, còn nữ phụ thì như con Tịnh???
M* nó! Đúng là to béo thật, nhưng cũng có cần miệt thị người ta đến thế không hả? Hả? HẢ????
Tôi hung hăng ném cái lườm về phía anh ta, trên con đường làm việc đó, vô tình vấp phải cái liếc thoáng qua của nam chính Đạt.
Đôi mắt đen thăm thẳm ẩn chứa sự miệt thị và khinh thường không hề giấu giếm. Cái nhìn ấy làm tôi có cảm giác mình như thể thứ sinh vật bẩn thỉu không đáng nhắc tên, còn anh ta là kẻ cao quý lãnh diễm vậy..
Gì chứ?
Làm như tôi đây không xứng ngồi chung bàn ăn với mấy người vậy! Mặc dù tôi nghèo nhưng tôi cũng là con người, cũng có tự trọng biết chưa?
Đợi tôi giàu xem... Rồi sẽ có ngày anh phải quỳ gối dưới chân tôi!!
Dường như ngại bẩn mắt, Đạt chỉ nhìn thoáng qua tôi một giây rồi lập tức quay đi tiếp tục dùng bữa và đàm thoại vài vấn đề kinh tế với những người đàn ông còn lại. Hoặc thỉnh thoảng bọn họ cùng nhau hòa hợp trêu đùa hai mỹ nữ ngồi cạnh tôi trên bàn ăn.
Riêng một mình một thế giới, tôi gần như đắm chìm trong đống đồ ăn ngon lành và phong phú.