Tô Mộ Nghiên nghe hệ thống nói vậy thì kinh ngạc: “Trừng phạt? Sao Thái Văn Kỳ lại bị trừng phạt? Cậu ấy bị trừng phạt cái gì?”
Hệ thống liền đáp: [Thái Văn Kỳ có ý đồ phá hoại tình cảm giữa nam nữ chính, lên kế hoạch làm tổn thương nữ chính. Nhưng nhờ có nữ phụ Tô Mộ Nghiên, Thái Văn Kỳ đã buông bỏ hận thù, cũng vì thế nên hình phạt dành cho Thái Văn Kỳ không nặng như trong nguyên tác.]
[Và để trừng phạt Thái Văn Kỳ, hệ thống đã ngăn cản chuyện tình cảm giữa cậu ta và nữ phụ Tô Mộ Nghiên. Tuy nhiên sự trừng phạt đã sắp kết thúc, vì vậy Thái Văn Kỳ và nữ phụ Tô Mộ Nghiên sắp quay lại với nhau rồi.]
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì ngây ngẩn, “Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên… sắp quay lại với nhau?”
“Vậy là…” Trong lòng Tô Mộ Nghiên rối loạn, hô hấp đình trệ. “Vậy là… Tô Mộ Nghiên mà Thái Văn Kỳ yêu sắp quay lại rồi sao?”
Hệ thống không đáp lời, nhưng Tô Mộ Nghiên liền hiểu rằng suy đoán của cô là đúng. Tô Mộ Nghiên mà Thái Văn Kỳ yêu sắp quay lại rồi.
Cô hạnh phúc mà mỉm cười, Thái Văn Kỳ đã sắp được gặp lại người mình yêu. Thế nhưng rõ ràng cô đang vui mừng cho anh, vậy mà nước mắt của cô lại không ngừng tuôn chảy.
Thái Văn Kỳ sắp gặp lại người con gái anh yêu rồi, anh sắp có được hạnh phúc rồi.
Thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc… Cô sắp rời đi.
Cô sắp phải xa anh rồi.
Sáng hôm sau.
Tô Mộ Nghiên được tài xế nhà họ Tô chở tới trường.
Khi vừa lên đến lớp, cô đã nhìn thấy Thái Văn Kỳ ngồi cuối lớp đọc sách.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén trái tim đang loạn nhịp rồi từ từ bước xuống cuối lớp, Thái Văn Kỳ đúng lúc này lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lúc nhìn thấy cô, ánh mắt anh liền sáng ngời. Nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt lạnh lùng của cô, ánh sáng trong đôi mắt anh vụt tắt.
Anh biết rằng bây giờ cô đang muốn giữ khoảng cách với anh. Trái tim anh thật sự rất khó chịu, nhưng nhớ tới tối qua cô nói thích anh, trái tim anh liền được an ủi phần nào.
Anh tự nhủ với mình: Chờ một thời gian nữa thôi. Chỉ cần đợi một chút nữa thì Mộ Nghiên sẽ nhớ lại, mọi chuyện sẽ quay về như trước kia.
Thế là mỗi khi đau lòng, mỗi khi thấy nhớ Tô Mộ Nghiên, Thái Văn Kỳ đều tự nhủ với mình như vậy.
Thời gian dần dần trôi, từng ngày từng ngày qua đi, mỗi một ngày mới Thái Văn Kỳ đều thầm nói với mình: Mộ Nghiên thích mình, cậu ấy sắp nhớ lại tất cả rồi, chỉ cần đợi một chút nữa thôi.
Thế nhưng lần chờ đợi này thật là lâu, Thái Văn Kỳ thật sự sắp không chịu nổi rồi.
Rất nhanh, kỳ thi học kỳ hai đã đến. Nhưng việc học tập và ôn thi không hề giúp Thái Văn Kỳ vơi đi sự chờ mong da diết trong lòng.
Mỗi ngày đến lớp anh vẫn ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên, nhưng không hiểu sao anh lại nhớ cô đến lạ.
Nhớ lúc cô cười với anh, nhớ lúc cô cùng anh vui vẻ nói chuyện, nhớ đến ánh mắt dịu dàng chỉ dành cho riêng anh.
Đã rất lâu rồi cô không cười với anh, không vui vẻ nói chuyện với anh, không dành cho anh ánh mắt dịu dàng.
Để thấy được nụ cười của cô, anh phải lén nhìn cô không biết bao nhiêu lần. Khi cô vui vẻ trò chuyện với những người bạn của mình, anh mới có thể thấy được nụ cười mà anh hằng mong nhớ, mới có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào mà anh khắc sâu trong tim.
Nhưng ánh mắt dịu dàng mà cô dành riêng cho anh thì thật khó có thể thấy nữa, chỉ có đôi khi trong giấc mơ anh mới có thể nhìn thấy được.
Vậy nhưng giấc mơ thật mờ ảo và mơ hồ. Anh muốn được nhìn thấy ánh mắt ấy trong hiện thực, nhưng lại sợ rằng trong hiện thực cô sẽ không bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt ấy nữa.
Không lâu sau, kỳ thi cuối kỳ hai kết thúc.
Thái Văn Kỳ vẫn đứng hạng nhất, Thái Ngạn Nhân đứng hạng hai, Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam đồng hạng ba.
Ngày tổng kết.
Tô Mộ Nghiên đến đón Hà Tuyết Sam đến trường.
Trên đường đi, Hà Tuyết Sam bỗng hỏi Tô Mộ Nghiên: “Sao dạo này cậu lạ thế?”
“Lạ?” Tô Mộ Nghiên bật cười, “Tớ vẫn thế mà, có gì lạ đâu?”
Hà Tuyết Sam thở dài: “Ở trước mặt mọi người thì cậu quả thật vẫn như trước. Thế nhưng ở trước Thái Văn Kỳ thì…”
Nghe Hà Tuyết Sam nhắc đến Thái Văn Kỳ, nụ cười trên môi Tô Mộ Nghiên chợt tắt.
Hà Tuyết Sam nói tiếp: “Dạo này cậu đối xử rất lạnh lùng với Thái Văn Kỳ. Tại sao vậy?”
Tô Mộ Nghiên trầm mặc. Rất lâu sau đó, cô mới nói: “Cậu đừng lo, thời gian này tớ gặp chút vấn đề thôi. Thời gian tới tớ sẽ như trước kia, sẽ đối xử với Thái Văn Kỳ thật tốt. ”
Hà Tuyết Sam thắc mắc: “Sao phải đợi đến thời gian tới? Bây giờ cậu có thể ngay lập tức đối xử thật tốt với cậu ấy mà.”
Hà Tuyết Sam không ngờ rằng Tô Mộ Nghiên lại trả lời: “Bây giờ tớ không có quyền đối xử tốt với cậu ấy.”
“Tại sao?” Hà Tuyết Sam vừa hoang mang vừa khó hiểu.
Tô Mộ Nghiên chỉ cười nhẹ rồi đáp: “Một lời khó giải thích hết mọi chuyện. Cậu chỉ cần biết rằng sắp tới Tô Mộ Nghiên sẽ trân trọng Thái Văn Kỳ, sẽ đối xử với Thái Văn Kỳ thật tốt. Bởi vì…”
“Tô Mộ Nghiên rất thích Thái Văn Kỳ.” Cả Tô Mộ Nghiên của trước kia và Tô Mộ Nghiên của hiện tại đều rất thích Thái Văn Kỳ.
…
Tại lễ tổng kết.
Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam ngồi cạnh nhau.
Đến phần trao giải cho các học sinh xuất sắc trong năm, Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam cũng được gọi tên lên nhận giải.
Thái Văn Kỳ đương nhiên cũng được gọi tên. Anh không chỉ có thành tích cao nhất lớp mà còn là học sinh có điểm số đứng đầu khối 10 của trường.
Tô Mộ Nghiên thật sự rất vui. Người mà cô thích thầm học thật giỏi, luôn được thầy cô khen thưởng, luôn được bạn bè ngưỡng mộ. Anh giống như một ánh mắt trời rực rỡ, luôn luôn khiến cô muốn ngắm nhìn.
Đến khi lễ tổng kết kết thúc, học sinh các lớp tập trung dưới sân trường để chụp ảnh.
Sau khi lớp 10-1 chụp ảnh tập thể xong thì bắt đầu chụp riêng. Tô Mộ Nghiên nhanh chóng đến xin chụp cùng thầy chủ nhiệm, nhưng đang chụp thì Thái Văn Kỳ bỗng nhiên lại đi về phía thầy chủ nhiệm và cô.
Nhịp tim của Tô Mộ Nghiên vì thế mà tăng lên nhanh chóng. Cô nhìn về hướng khác để né tránh Thái Văn Kỳ, thế nhưng con tim cô lại vẫn đập rộn ràng không thể kiểm soát.
Tới khi Thái Văn Kỳ bước đến trước mặt cô và thầy chủ nhiệm, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy về phía anh.
Lúc này, anh lại nói với thầy chủ nhiệm: “Thưa thầy, em không khỏe nên xin phép được lên lớp trước.”
“Sao vậy?” Thầy chủ nhiệm quan tâm, hỏi: “Em thấy không khỏe chỗ nào? Có cần xuống phòng y tế không?”
“Không cần, em chỉ bị sốt nhẹ thôi, không sao cả.” Thái Văn Kỳ đáp xong thì liền chào thầy chủ nhiệm rồi rời đi.
Tô Mộ Nghiên đợi đến lúc anh đi xa rồi mới dám quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt là sự lo lắng không thể nào che giấu.
Anh bị sốt.
Có mệt lắm không, đầu có đau lắm không?
Tô Mộ Nghiên muốn ở bên cạnh quan tâm anh, nhưng cô biết mình không nên làm như vậy. Chỉ là…
Có lẽ Tô Mộ Nghiên trước kia sắp quay lại rồi, còn cô thì sắp phải rời đi rồi.
Vì vậy, cô muốn ích kỷ một lần này thôi.
Xin lỗi “Tô Mộ Nghiên trước kia”, “Tô Mộ Nghiên hiện tại” muốn ở bên cạnh Thái Văn Kỳ.