Buổi chiều sau khi tan học, Tô Mộ Nghiên liền cùng Thái Văn Kỳ về nhà anh để ăn tối. Lúc cô đến nơi thì ông Tô cũng đã tới, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng ông Lý.
Đến tối, bốn người cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong lại ra phòng khách nói chuyện.
Trong phòng khách, Tô Mộ Nghiên ngồi cạnh Thái Văn Kỳ thì lại nghĩ đến chuyện hệ thống nói rằng anh thích cô. Ừ thì cô cũng vui, Thái Văn Kỳ vừa đẹp trai vừa học giỏi, đối xử với cô cũng không tệ nên cô cũng có một chút xíu thích anh.
Tô Mộ Nghiên thầm nhấn mạnh: Chỉ là thích một chút xíu thôi chứ không phải thích nhiều lắm.
Nhưng nếu có máy phát hiện nói dối ở đây thì chắc chắn Tô Mộ Nghiên đã bị trừng phạt rồi, bởi vì cô đang dối lòng đó!
Hôm nay Thái Văn Kỳ lại vì cô mà đánh Thái Ngạn Nhân. Mặc dù việc anh làm là sai, anh vì hiểu lầm mà gây ra rắc rối, nhưng so với tức giận thì cô lại càng cảm động vì anh hơn.
Anh đối với cô tốt như vậy, nếu mà anh tỏ tình thì cô đương nhiên sẽ đồng ý. Nhưng sao đến tối rồi mà anh vẫn chưa tỏ tình chứ? Hệ thống đã nói là anh thích cô mà.
Đến tám giờ tối - lúc Tô Mộ Nghiên sắp về nhà, Thái Văn Kỳ liền bảo cô ra vườn hoa đi dạo.
Đi dạo một lúc, đến khi đi đến bên mấy cây hồng, Tô Mộ Nghiên chợt phát hiện ra bên cạnh cây hồng có một chiếc bàn nhỏ, mà trên bàn lại đặt một túi quà màu hồng vô cùng xinh xắn.
Mà quan trọng là túi quà này rất giống túi socola mà sáng nay Tô Mộ Nghiên mua giúp Thái Ngạn Nhân.
Tô Mộ Nghiên đang cảm thấy kỳ lạ thì Thái Văn Kỳ đã cầm túi quà lên rồi đưa cho cô, nói với cô: “Chúc cậu Valentine vui vẻ.”
Thái Văn Kỳ mỉm cười rồi gật đầu, Tô Mộ Nghiên liền vô cùng vui vẻ mà nhận lấy túi quà đựng socola.
Ngày Valentine mà tặng socola, lại còn tặng vào buổi tối, không phải là tỏ tình thì là còn gì nữa?
Tô Mộ Nghiên kích động, mong chờ lời tỏ tình từ Thái Văn Kỳ. Nhưng đợi mãi đợi mãi, kết quả thứ cô đợi được lại là sự im lặng của anh.
Cuối cùng Tô Mộ Nghiên cũng thấy sốt ruột, không đợi được nữa nên liền hỏi: “Cậu không có gì muốn nói với tôi nữa hả?”
“???” Thái Văn Kỳ cảm thấy Tô Mộ Nghiên hình như hơi lạ. Anh suy nghĩ một lát, sau đó lại nói với cô: “Hay ăn chóng lớn nhé!”
Nghe đến đây, Tô Mộ Nghiên liền chắc chắn rằng Thái Văn Kỳ không hề có ý định tỏ tình với mình.
Hôn thì hôn rồi, socola cũng tặng rồi, vậy mà lại không tỏ tình là sao chứ?
Cô thấy hơi hụt hẫng, nhưng nhìn thấy túi quà thì cô lại vui vẻ trở lại.
Cô nghĩ chắc hôm nay mà tỏ tình thì có hơi vội vã nên Thái Văn Kỳ mới chưa tỏ tình thôi. Nhưng thời gian dần dần trôi qua, đến tận mấy tuần sau mà Thái Văn Kỳ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trong khi đó, Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam đã công khai chuyện tình cảm của họ với cả lớp. Thầy chủ nhiệm đương nhiên cũng biết hai người họ yêu nhau, nhưng thầy không cấm cản mà chỉ nói rằng hai người phải nỗ lực học tập, cùng nhau phấn đấu. Nếu không thầy nhất định sẽ cho hai người chuyển chỗ, không để hai người họ ngồi cạnh nhau nữa.
Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam vì thế nên rất cố gắng học tập. Đến lúc thi khảo sát, Thái Ngạn Nhân xếp thứ hai, còn Hà Tuyết Sam đứng thứ tư.
Thái Văn Kỳ vẫn ngồi chễm chệ ở vị trí số một, còn Tô Mộ Nghiên thì bị đẩy xuống vị trí số ba.
Tô Mộ Nghiên hơi buồn với kết quả này, nhưng dù sao cũng không phải là cô học thụt lùi mà là do Thái Ngạn Nhân đang tiến bộ hơn thôi.
Còn về Thái Văn Kỳ thì anh cũng đang ngày càng tiến bộ, Tô Mộ Nghiên tin chắc rằng anh sẽ ngày càng bỏ xa Thái Ngạn Nhân ở phía sau.
Mà nhắc đến việc học hành, Tô Mộ Nghiên liền thầm hỏi: Liệu có phải vì không muốn việc yêu đương ảnh hưởng đến học tập nên Thái Văn Kỳ mới không chịu tỏ tình không?
Tô Mộ Nghiên thấy cũng phải, dù sao hai người mới học lớp 10, Thái Văn Kỳ muốn tập trung vào học tập thì cũng đúng.
Cô nghĩ nếu anh muốn như vậy thật thì chuyện yêu đương tạm gác lại sau cũng được, dù sao bây giờ làm bạn cùng bàn với nhau cũng khá tốt. Thái Văn Kỳ vẫn luôn đối tốt với cô, ngày nào cũng mua đồ ăn cho cô khi về nhà. Cô kèm anh học Tiếng Anh, anh lại kèm cô tất cả các môn học còn lại. Anh thật sự giúp đỡ cô rất nhiều.
Tuy nhiên, nếu mà anh muốn yêu đương thì lại càng tốt hơn.
Tô Mộ Nghiên thật sự muốn làm người yêu của anh rồi.
Buổi sáng thứ sáu.
Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ cùng nhau lên lớp, khi đang đi lên cầu thang thì dây giày của Tô Mộ Nghiên bị tuột nên Thái Văn Kỳ liền nhắc cô.
Tô Mộ Nghiên lúc này lại chợt nhớ đến chuyện Thái Văn Kỳ từng buộc dây giày cho mình. Thế là cô liền trêu chọc anh: “Cậu giúp tớ buộc đi.”
Tô Mộ Nghiên chỉ nói đùa, nhưng Thái Văn Kỳ nghe vậy thì lại ngồi xổm xuống, cẩn thận mà buộc dây giày cho cô.
Trái tim Tô Mộ Nghiên lại rung động rồi, rung động một cách mãnh liệt. Thái Văn Kỳ đối xử với cô thật tốt!
Giờ ra chơi.
Tô Mộ Nghiên đang nghe Thái Văn Kỳ giảng bài toán thì Hứa Tông Dương lại đến, nhờ vả cô: “Giúp tớ làm bài Tiếng Anh này với.”
Thái Văn Kỳ khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén chĩa thẳng vào khuôn mặt của Hứa Tông Dương.
Trong thời gian này Hứa Tông Dương đã không ít lần đến nhờ Tô Mộ Nghiên chỉ bài. Nhưng ngoài Tô Mộ Nghiên thì anh ta còn nhờ Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân nữa, cho nên Tô Mộ Nghiên không nghĩ ra rằng cô mới chính là đối tượng thật sự mà anh ta muốn tiếp cận.
Tuy nhiên Tô Mộ Nghiên cũng không nhiệt tình lắm khi giúp đỡ Hứa Tông Dương. Cô còn thấy có chút phiền, nhưng vì mỗi lần đến chỗ cô anh ta cũng chỉ hỏi vài câu nên cô vẫn giúp anh ta. Hơn nữa anh ta là bạn cùng lớp nên không giúp đỡ thì không tốt lắm.
Tuy nhiên hôm nay giúp Hứa Tông Dương xong, anh ta không rời đi ngay mà còn ở lại cảm ơn: “Cảm ơn cậu nhé, Mộ Nghiên. May mà ngày nào cũng có cậu giúp, nếu không chắc điểm Tiếng Anh của tớ đứng cuối lớp mất.”
Thái Văn Kỳ nghe mấy lời này thì siết chặt bàn tay, trong lòng cực kỳ khó chịu. Còn Tô Mộ Nghiên thì chỉ khách sáo nói với Hứa Tông Dương: “Không có gì, chúng ta là bạn cùng lớp mà.”
“Nhưng mà tớ làm phiền cậu nhiều quá.” Hứa Tông Dương vừa nói vừa lấy một thanh kẹo trong túi áo ra rồi đưa cho Tô Mộ Nghiên, “Tặng cậu thanh kẹo này, coi như là lời cảm ơn cậu đã giúp đỡ, cũng là lời xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé! Cậu mà không nhận thì tớ sẽ thấy ngại khi làm phiền cậu lắm.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì cũng ngại từ chối. Nhưng Thái Văn Kỳ ở bên cạnh thì rất thẳng thắn và dứt khoát mà nói với Hứa Tông Dương: “Nếu cậu thấy ngại thì đừng làm phiền Tô Mộ Nghiên nữa. Kẹo này Tô Mộ Nghiên không nhận, bình thường cậu ấy có đầy bánh kẹo rồi. Nếu cậu mà muốn cảm ơn thì đi mà nhờ người khác làm bài giúp, như vậy Tô Mộ Nghiên sẽ có nhiều thời gian để học bài hơn. Bây giờ thứ cậu ấy cần nhất là thời gian, không phải là bánh kẹo.”