Trong những ngày bình dị và ấm áp này, ba đứa bé lớn lên từng ngày, cuối cùng đã rời khỏi trường mẫu giáo, bước vào cánh cổng trường tiểu học.
Buổi tối trước ngày khai giảng, ông ba già lo lắng bảo ba cô con gái xếp thành một hàng, còn anh chắp hai tay sau lưng đứng đằng trước, đọc lần lượt các điều cần chú ý.
Từ nhỏ Thẩm Gia Nhất đã ngang tàng, chỉ có em bắt nạt người khác chứ nào có ai bắt nạt được em.
Thẩm Tích Vân hoàn toàn là một cô bé hiền dịu, không chủ động khiêu khích người khác, hầu như cũng không ai dám trêu chọc bé. Chỉ cần đến gần, họ đã phải lùi bước vì tính cách lạnh nhạt của bé, dù sao trẻ con vẫn thích chơi hơn.
Về phần nhóc Ái…
Từ sau sự việc “bạn trai” ở mẫu giáo, Thẩm Trạm đã nghiêm khắc giáo dục ba chị em. Rốt cuộc nhóc Tri Ái cũng hiểu rõ các bạn nam không phải bạn trai, nhóc bèn trả lại một hộp kẹo lớn mà ba nhóc đã mua.
Thẩm Trạm rút kinh nghiệm, nhấn mạnh với cô con gái út ngây thơ dễ bị lừa: “Đặc biệt là con, đừng tùy tiện nhận thứ gì mà các bạn nam tặng.”
“Dạ!” Nhóc Tri Ái nghiêm túc gật đầu, lần này bảo đảm nghe hiểu ý ba.
Ba chị em gái đầy tò mò với trường học mới, đầy kỳ vọng khi đi nhận lớp, nhưng lúc kết thúc ngày thứ hai, chị cả và nhóc út đều rất buồn bã.
Vân Kiều với lòng quan tâm con trẻ đến hỏi cảm nhận của các bé ở lớp mới, Thẩm Gia Nhất căng thẳng đặt câu hỏi: “Các cặp song sinh nhà khác đều mặc quần áo giống nhau, tên cũng tương đồng, tại sao ba đứa bọn con lại khác nhau?”
Nhóc Tri Ái cũng giơ tay theo: “Tại sao con không cùng họ với các chị và ba, con là con nhặt à?”
“Tại sao tự dưng hỏi về điều này?” Biểu cảm hai đứa giống hệt nhau, vừa nghiêm túc vừa chăm chú, Vân Kiều dở khóc dở cười.
Thẩm Gia Nhất và nhóc Tri Ái đồng thanh: “Những bạn khác trong lớp đều nói vậy ạ.”
Trong lớp còn có một cặp song sinh, hai chị em mặc váy giống hệt nhau, cột tóc bằng dây buộc giống nhau, đến tên cũng tương tự nhau.
Có một cặp song sinh cứ như có một tấm gương so sánh, các bạn cùng lớp bắt đầu nghi ngờ về ba chị em sinh ba, làm Thẩm Gia Nhất và nhóc Tri Ái giật mình.
Người bình tĩnh chỉ có Thẩm Tích Vân.
Thẩm Tích Vân trưởng thành sớm nghiêm túc giải thích với em gái: “Vì sở thích của ba chúng ta khác nhau, nên mặc quần áo khác nhau, tên là để tiện phân biệt.”
“Tại sao ạ? Vì sao chị cả và chị hai theo họ ba, còn em theo họ mẹ?” Hai bé chỉ đơn thuần hiếu kỳ, tại sao mình “không giống” với những người khác.
“Em là con của mẹ nhưng không phải con của ba sao?” Nhóc Tri Ái đang cố gắng suy nghĩ theo logic cuối cùng còn sót lại trong đầu mình, gương mặt nhỏ đầy vẻ bối rối, nhóc chuẩn bị bật khóc.
Vân Kiều vội vã kéo con gái tới bên cạnh: “Cục cưng, nếu để ba con nghe được những lời này, ba sẽ rất buồn đấy.”
“Không muốn, không muốn.” Nhóc Tri Ái ôm eo mẹ, giọng nói trẻ con: “Không muốn ba buồn đâu ạ.”
Nhóc yêu ba mẹ mình nhất.
Thẩm Tích Vân kiên trì phân tích cho nhóc: “Hai chị theo họ ba, em theo họ mẹ, thì em vẫn là con của ba mẹ mà.”
“Ô, đúng vậy không ạ?” Nhóc Tri Ái ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lên, đôi mắt ngấn lệ lấp lánh, dường như chỉ cần họ giải thích chậm một chút thôi, nước mắt sẽ trào ra.
“Chị con nói không sai đâu.” Vân Kiều tán thành với lời của bé thứ hai, cô ôm cả ba chị em, giải thích rõ với tụi nhỏ: “Ba đứa đều là con của ba mẹ, nhóc Tri Ái theo họ mẹ vì trước khi các con sinh ra, ba mẹ đã rút thăm, mẹ rút được con còn ba chọn trúng hai chị, thế nên nhóc Ái mới khác biệt đó.”
Khi biết cô mang thai ba, hai người đã quyết định sử dụng họ của cả ba lẫn mẹ để đặt tên. Hai vợ chồng dùng cách rút thăm, Vân Kiều bốc được bé út và giấy trắng, Thẩm Trạm rút được bé cả và bé thứ hai, bởi vậy mới có ngày hôm nay.
“À ~”
Ba chị em được chính chủ giải thích, bừng tỉnh hiểu ra.
Không quan tâm các bé theo họ ai, đều là con của ba mẹ, đều là sinh ba.
Sau khi giải quyết những thắc mắc hàng đầu trong lòng tụi nhỏ, rốt cuộc Vân Kiều cũng biết được cuộc sống hằng ngày của các bé qua lời kể của con cả và con út. Bé thứ hai ôm một quyển sách ngồi kế bên buồn ngủ.
Trước khi ngủ, cô dành thời gian ngồi xuống cạnh giường của cô con gái thứ hai: “Tích Vân, nói chuyện với mẹ một lát được không?”
“Vâng ạ.” Thẩm Tích Vân ngồi xuống.
“Hôm nay chị và em con đã kể cảm nhận của mình khi ở trường, còn con thì sao, muốn chia sẻ với mẹ điều gì không?”
“Mấy bạn…”
Con gái lên tiếng, Vân Kiều vểnh tai chuẩn bị nghe bé kể.
Thẩm Tích Vân kéo dài giọng, nhanh chóng động não, nghĩ mình nên dùng từ ngữ ngắn gọn nào để miêu tả, cuối cùng bé đưa ra kết luận: “Các bạn không thích học.”
Trong phòng học ồn ào, tiếng cười hò hét ầm ĩ khắp nơi, bé cứ tưởng rời khỏi mẫu giáo có thể yên tĩnh hơn chút, không ngờ tới lớp một mà các bạn vẫn thích khóc.
À, nhớ ra rồi, tất cả mọi người đều mới lên lớp từ mẫu giáo.
Thích khóc thì cũng không kỳ quái.
Vân Kiều ôm trán.
Có một cô con gái đam mê học tập, tâm trạng của cô vô cùng kỳ diệu không thể diễn tả thành lời.
Cô hỏi thêm một câu: “Vậy cục cưng à, ngoài học ra, con còn chuyện gì vui hay không vui không?”
Thẩm Tích Vân lắc đầu.
Vân Kiều không bỏ cuộc, tiếp tục dò hỏi: “Hôm nay chị và em gái con rất tức giận vì người khác nói các con không phải chị em sinh ba, con không cảm thấy gì sao?”
“Con biết họ nói không đúng.” Nên không cần để bụng.
“Thế được rồi.” Vân Kiều nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của bé, khẽ dặn dò: “Sau này nếu gặp phải chuyện gì ở trường, con có thể chia sẻ với ba mẹ, để ba mẹ hiểu các con hơn, biết không?”
“Dạ, con biết rồi.” Thẩm Tích Vân ôm mẹ.
Hương thơm trên người mẹ khiến bé cảm thấy yên tâm.
Ngày hôm sau ở trường học, Thẩm Gia Nhất và nhóc Tri Ái đã giải thích cho cả lớp tại sao các bé có tên khác nhau, ăn mặc khác nhau. Các bạn nhỏ vỗ tay cho ba bé, cũng không rõ là ai đã khởi xướng. Giáo viên vào lớp, còn tưởng mình bước vào hội trường buổi hòa nhạc.
Chính thức trở thành học sinh lớp một, các bé đã được tiếp thu vô số kiến thức mới mẻ đầy thú vị.
Nghe đồn có mấy học sinh lớp trên đánh nhau, Thẩm Gia Nhất là người đầu tiên chạy tới xem, nhưng mỗi lần trở về, em luôn thất vọng: “Không giống, khác hẳn.”
Trước kia, ba mẹ từng dẫn em đến xem một trận đấu Taekwondo, những vận động viên ấy tài giỏi vô cùng, không giống những bạn ở trường, chỉ tụ tập thành một đám chờ giáo viên tới giải tán thôi.
Thẩm Tích Vân trưởng thành sớm từ từ thể hiện trí thông minh vượt trội hơn học sinh bình thường. Giáo viên đề nghị bé tham gia thi đấu, Thẩm Tích Vân đã giành giải nhất, sau đó bé tìm hiểu thêm thông tin về các cuộc thi từ nhiều nguồn khác nhau, bé thích cảm giác vinh quang khi chiến thắng trong những giải đấu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai cô chị đều hào hứng với sở thích của mình, đồng thời nỗ lực hết sức, nhóc Tri Ái cũng không cam chịu bị bỏ lại phía sau, bèn đăng ký lớp học piano.
Đương nhiên, sở thích lớn nhất của nhóc là…
“Vân Tri Ái, ba muốn con dùng iPad để học chứ không phải để chơi game!” Thẩm Trạm nghiêm mặt, lấy hết tất cả thiết bị điện tử có thể chơi game xung quanh con gái.
Chơi game bị ba phát hiện, nhóc Tri Ái chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ bị tịch thu, nhóc lùi về chỗ thở dài một hơi.
Hầy, bạn nhỏ này chỉ muốn chơi game thôi mà sao khó quá vậy?
Người trong nhà biết sở thích ấy của nhóc, lo lắng nhóc còn nhỏ tuổi sẽ nghiện game, Thẩm Trạm và Vân Kiều buộc phải giới hạn thời gian lên mạng của nhóc.
Nhóc chỉ đành chờ đợi mỗi ngày, tranh thủ thời gian để giải trí, mãi đến một ngày nọ, Cảnh Hành - người được gọi là “ông chú ngốc nghếch ngây ngô” bất ngờ ghé nhà nhóc.
Cảnh Hành vụng về lại khiến vợ tức giận hai ngày không về nhà, đành tới đây tìm quân cứu viện.
Nhóc Tri Ái biết nguyên nhân, lặng lẽ chạy đến cạnh Cảnh Hành, thì thầm thương lượng: “Chú Cảnh Hành, chú cho cháu mượn điện thoại chơi game, cháu sẽ dỗ dì giúp chú.”
“Vậy không ổn đâu…” Cảnh Hành cũng biết nhóc bị ba mẹ cấm chơi game.
“Giao dịch đàng hoàng, có gì không được?” Cô nhóc đứng thẳng lưng, đặt tay lên ngực, đối diện với ánh mặt trời chiếu ngược, khuôn mặt nghiêm túc của nhóc khiến người ta tin tưởng.
Bà xã của Cảnh Hành nhỏ hơn cậu vài tuổi, đến giờ hai người vẫn chưa định có con, nhưng mỗi lần gặp ba chị em nhà họ Thẩm, họ luôn vô cùng vui vẻ, đặc biệt là nhóc Tri Ái miệng lưỡi ngọt ngào dễ dỗ người. Nhiều lần cậu lỡ lời khiến bà xã không vui, nhóc Tri Ái sẽ làm nũng khiến bà xã cậu phải bật cười.
Nhóc Tri Ái là con át chủ bài của cậu, Cảnh Hành lung lay với giao dịch này, không do dự đưa điện thoại cho nhóc ngay.
Dì Triệu bưng trà trái cây ra mời khách.
Dì làm ở nhà họ Thẩm nhiều năm rồi, đã quen biết cậu cũng lâu, Cảnh Hành chợt nảy ra ý tưởng. Cậu để nhóc Tri Ái chơi ở đây, còn mình theo dì Triệu nhằm tìm cách lấy lòng mẹ vợ, biến mẹ vợ thành người trợ giúp cho cậu.
Mười mấy phút sau, Cảnh Hành thỏa mãn trở về phòng khách, nhóc Tri Ái nghe thấy tiếng bước chân, lập tức đứng lên xin lỗi: “Chú Cảnh Hành, xin lỗi chú.”
“Sao thế?”
“Vì, vì…” Nhóc Tri Ái cắn đôi môi hồng hào: “Cháu vừa dùng tài khoản của chú chơi thua, còn…”
“Không sao, không sao, không trách cháu đâu.” Thành tích chỉ là gió thoảng mây bay, Cảnh Hành không nỡ trách móc một cô bé mười tuổi đáng yêu được, cậu không chờ nhóc nói xong đã ngắt lời.
Nhóc Tri Ái trả điện thoại lại: “Ồ, chú, lát nữa chú nhớ trả lời tin nhắn của dì nhé, cháu phải làm bài tập rồi.”
“Đi đi.” Trẻ con thích học là chuyện tốt, đương nhiên cậu sẽ không ngăn cản.
Đến khi Vân Tri Ái đi rồi, Cảnh Hành mở điện thoại ra xem, hít sâu một hơi: “Thẩm! Tam! Tam!”
Sao cậu lại tin lời một đứa bé như vậy, sao lại cho đứa bé đó đăng nhập vào tài khoản của mình để chơi game, vợ cậu tưởng lầm cậu đang online. Thấy cô vợ sắp nguôi giận đã kéo cậu vào danh sách đen, những tin nhắn văn bản hay giọng nói mà nhóc Tri Ái gửi tới đều bị biến thành những chấm đỏ.
Cảnh Hành tức giận đấm ngực.
Một bóng hình màu xanh vụt qua trước mắt cậu.
Thẩm Tích Vân tao nhã ôm một vài cuốn sách tài liệu bước tới trước mặt Cảnh Hành: “Chú Cảnh, nhóc Ái bướng bỉnh, cháu thay em xin lỗi chú.”
May sao vẫn còn một cô chị gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, lời nói ấm áp như gió xuân từ bé đã khiến trái tim bị tổn thương của cậu như được vỗ về, Cảnh Hành vuốt ngực cảm thấy vui vẻ: “Chỉ có Tích Vân biết thương chú.”
“Cơ mà…” Thẩm Tích Vân kéo dài âm cuối: “Cháu cũng rất hiếu kỳ một chuyện muốn hỏi chú.”
Hỏi?
Được hỏi bởi Thẩm Tích Vân nổi tiếng là thiên tài nhỏ tuổi, Cảnh Hành lập tức mừng rỡ, cười tươi: “Có vấn đề gì thì cháu cứ nói, chú biết gì sẽ giải đáp hết, không giấu giếm nửa lời.”
“Đã nhiều năm trôi qua, tại sao chú vẫn chưa biết cách dỗ dì?” Bạn nhỏ Thẩm Tích Vân cực kỳ hiếu học, bé dùng tư duy đơn giản của mình để đặt ra một câu hỏi mang đầy tính tò mò từ tận đáy lòng: “Học khó đến vậy sao?”
Cảnh Hành tức giận đến mức giậm chân.
Dao đâu, đâm chết tôi cho rồi!
Cảnh Hành không thể chờ tiếp trong căn phòng này nữa, đành ra ngoài sân hóng gió.
Chiếc xe máy mini vô cùng phong cách “vùn vụt” dừng ở phía trước, một cô bé mặc áo đen cool ngầu cởi mũ bảo hiểm, em vòng tới hộp đựng đồ gắn sau xe máy rồi lấy một đôi găng tay kỳ lạ ra.
“Chú Cảnh.”
Thẩm Gia Nhất đeo găng tay đấm bốc, hai tay đấm nhau, nhìn như có thể ra quyền bất cứ lúc nào.
Cản Hành mở to mắt: “Cháu muốn đánh nhau?”
“Sau khi cháu nhận được lời khen từ huấn luyện viên Taekwondo lần trước, ba mẹ đã tặng cháu phần thưởng này đó.” Lúc cô bé đạt được các thành tựu nhỏ trong lĩnh vực mình thích, ba mẹ sẽ cho cô bé cơ hội chọn quà.
Em xin ba mẹ mua cho mình một cặp găng tay đấm bốc phù hợp, em cao lớn, mặc áo thun dài và quần đùi, trông ngầu cực.
Ba chị em nhà họ Thẩm đúng là…
Tuyệt.
Tất nhiên lần này Cảnh Hành không phí công đến, nhóc Tri Ái đã gọi cho vợ cậu để sửa sai. Nghe một loạt lời nịnh nọt của nhóc, cô ấy cực kỳ vui vẻ, lúc này mới quyết định muốn ghé nhà họ Thẩm thăm ba bạn nhỏ.
Cúp điện thoại xong, nhóc Tri Ái giơ tay về phía “Hòn vọng thê” làm tư thế OK.
*
Vì tính cách ba chị em bù trừ cho nhau, nên từ nhỏ đến lớn các bé hiếm khi xảy ra tranh chấp, mấy trận cãi vã nhỏ nhặt đều trôi qua nhanh chóng, các bé đoàn kết vô cùng.
Chị em sinh ba với vẻ ngoài tương tự, nhưng vì phong cách mỗi bé mỗi khác nên hầu như không ai nhầm lẫn ba đứa với nhau.
Các cô bé mười ba tuổi trở nên xinh đẹp đầy duyên dáng. Khi các cô bé đang học những bài thơ cổ trong sách giáo khoa, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người Thẩm Tích Vân luôn đi theo con đường thiếu nữ dịu dàng.
Cô bé cao ráo, dáng người yểu điệu như liễu rủ trong gió, toát lên vẻ đẹp tri thức tựa mỹ nữ bước ra từ Kinh Thi.
Trong thời kỳ vừa bước vào tuổi dậy thì, Thẩm Tích Vân liên tục nhận được lời tỏ tình từ người khác, đôi khi còn nhận được thư tình.
Trường cấm yêu sớm, người bình thường sẽ không dám lộ liễu quá, nhưng trường học nào cũng luôn có một số học sinh phớt lờ nội quy của trường.
Chiều hôm ấy, Thẩm Tích Vân bị bốn năm nam sinh chặn đường, trong đó có hai người mặc đồng phục học sinh.
Thẩm Tích Vân dừng bước, quan sát người đứng trước mặt mình từ trên xuống dưới. Cậu ta mặc áo khoác denim ngắn kết hợp với quần jeans bó sát, chân mang giày thể thao, trông như một thiếu niên bừng bừng năng lượng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tên đầu đinh cầm đầu đứng trên, đút hai tay vào túi quần: “Thẩm Tích Vân, làm bạn gái mình nhé?”
“Không, phiền cậu nhường đường.” Thẩm Tích Vân ôm sách, vẫn giữ thái độ bình thản.
“Nếu cậu không đồng ý, sợ rằng sau này lúc tan học sẽ không yên bình đâu.” Thiếu niên tràn đầy năng lượng buông lời tàn nhẫn.
Cậu ta vừa dứt lời, cả đám chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, thiếu niên khí thế kia lập tức bị đạp ngã xuống đất.
“Ai dám bắt nạt em gái tôi?” Thẩm Gia Nhất vuốt ve ngón tay, liếc quanh bốn phía, ánh mắt hung dữ.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Gia Nhất luôn để tóc ngắn, em thường bị nhầm thành một cậu bé xinh trai. Có người nhận ra Thẩm Gia Nhất, vội vàng kéo lấy thiếu niên khí thế đang chuẩn bị xông lên: “Nhỏ có đai đen Taekwondo đấy, chúng ta đánh không lại đâu.”
Vì hạn chế về độ tuổi, Thẩm Gia Nhất vẫn chưa nhận được chứng chỉ chính thức, nhưng năng lực của em đã đạt đến trình đai đen, trong trường không một ai có thể so với em.
Đám nam sinh ủ rũ rời khỏi, người lầm bà lầm bầm đi cuối còn bị Thẩm Gia Nhất đá một phát vào mông.
Sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Gia Nhất lập tức thay đổi sắc mặt, đối mặt với em gái, em nhanh chóng biến về thành một người chị cả: “Nhị Nhị, em không sao chứ?”
Thẩm Tích Vân lắc đầu.
“Nhị Nhị, em không thể nói chuyện như thế… cho nên…” Thẩm Gia Nhất quýnh lên nóng nảy vò tóc vì trong đầu thiếu thốn từ ngữ: “Nói chung là em phải dữ lên một chút, để người khác không dám bắt nạt em.”
“Vâng.” Thẩm Tích Vân hơi nhếch môi, không hề bị ảnh hưởng bởi việc vừa rồi.
Thẩm Gia Nhất muốn bảo ban em gái, nhưng em học quá kém nên không nói được mấy điều đao to búa lớn.
Em gái trông rất “yếu đuối”, Thẩm Gia Nất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng không muốn em gái chịu tổn thương, em bèn thẳng thắn quyết định: “Ai da, dạy em chị dạy cũng không nổi, hay là vầy, sau này ai dám chọc giận em, em cứ nói chị biết, chị sẽ tính sổ giúp em!”
“Cảm ơn chị.” Thẩm Tích Vân nói lời cảm ơn lần nữa.
Chẳng mấy chốc, hai chị em đã đợi được em út đến.
Khi mới vào cấp 2 thì học sinh có thể chọn lớp, nhưng về sau trường sẽ chia lớp dựa theo thành tích. Điểm số học tập của ba người khác nhau nên họ học ở các lớp khác nhau, nhưng các cô bé vẫn hẹn cùng về nhà mỗi ngày.
Trên đường về, Thẩm Gia Nhất đã dựng lại vở kịch “anh hùng cứu mỹ nhân” hết sức sinh động.
Sau vụ tỏ tình, các cô bé biết tên kia sẽ không xuất hiện nữa, Thẩm Tích Vân những tưởng chuyện này sẽ bị chôn trong cát bụi, tan biến theo gió. Cho đến một ngày nọ, Thẩm Tích Vân về nhà sau khi kết thúc lớp học phụ đạo, cô bé phát hiện tâm trạng chị gái không ổn lắm.
Cô bé kéo Vân Tri Ái vừa ra khỏi phòng, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay chị sao thế?”
Vân Tri Ái nhíu mày: “Em không biết, hình như chị không vui, để em lấy món bánh ngọt mà chị ấy thích nhất để dỗ vậy.”
“Đi đi.” Thẩm Tích Vân xoa đầu em gái.
Vân Tri Ái muốn làm chị vui nên mau chóng vào bếp. Sau khi cô nhóc rời đi, Thẩm Tích Vân không nhanh không chậm bước tới trước cửa phòng ngủ của Thẩm Gia Nhất, giơ tay bấm chuông nhưng không ai trả lời.
Cửa khép hờ, cô bé bèn đẩy nửa cửa, cao giọng hỏi: “Chị, em có thể vào không?”
Vừa nghe thấy tiếng em gái, Thẩm Gia Nhất đang gục xuống bàn lập tức ngẩng đầu nhìn, rồi em lại nằm xuống, ủ rũ trả lời: “Em vào đi.”
“Chị ơi, chị bị ốm ạ?” Trong ấn tượng của cô bé, Thẩm Gia Nhất luôn rất khỏe mạnh, hầu như chưa từng thấy bộ dạng suy yếu của em.
Thẩm Gia Nhất nằm bất động, hiển nhiên đang lảng tránh.
Thẩm Tích Vân khéo léo dẫn dắt, cuối cùng Thẩm Gia Nhất không thể chống lại từng lời nói kiên nhẫn và ân cần của em gái, “bộp” một tiếng đứng lên, ngực phập phồng tức giận: “Tụi nó, tụi nó nói chị là cọp mẹ, sau này không lấy chồng được!”
Trong lời nói mang theo vài phần ấm ức.
Bình thường em cư xử như con trai, nhưng dù sao em vẫn là con gái, bị người ta mắng gay gắt như thế, lần đầu tiên Thẩm Gia Nhất nhận ra được đó là những từ ngữ khó nghe cỡ nào.
Cô bé thích vẻ ngoài anh tuấn và cool ngầu, nhưng chưa từng muốn trở thành phiên bản khác như lời người ngoài nói.
“Mấy câu đó sai hoàn toàn.” Cảm xúc dần nổi sóng trong mắt, Thẩm Tích Vân cúi đầu, che giấu vẻ sắc bén nơi ánh mắt, dịu dàng an ủi chị gái: “Chị đừng buồn, tụi nó sẽ phải trả giá đắt cho hành vi sai lầm của mình.”
Bấy giờ Thẩm Gia Nhất không hề nhận ra ẩn ý khác từ mấy lời này, cho tới khi đám nam sinh từng mỉa mai em bị bêu ra nhiều hành vi xấu trên bảng thông báo của trường, và học sinh toàn trường đã đến vây quanh xem.
Ngay sau đó, nhiều bức thư tố cáo nặc danh từ các học sinh từng bị chúng bắt nạt liên tục xuất hiện, hiệu trưởng không kiềm được cơn giận, áp dụng hình phạt theo quy định của nhà trường.
Hai cô bé ngồi hóng mát dưới tán cây ăn ý vỗ tay ăn mừng.
Một người với vẻ mặt bình thản đã bày mưu tính kế, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, nụ cười hiện trên môi cô bé, ánh mắt rạng rỡ lấp lánh, cô bé nghịch máy ảnh đeo trước ngực.
Sau khi tan học, hai chị em bước đi trên hành lang, Thẩm Gia Nhất nhanh chóng chạy đến, đặt tay lên vai các em: “Nhị Nhị, Tam Tam, các em biết không, mấy tên khốn chặn đường lần trước đã bị tố cáo rồi, hả hê* hết sức!”
*Đại khoái nhân tâm (大快人心): thành ngữ Trung Quốc, được dùng để miêu tả một sự kiện hay hành động gây nên niềm vui và hạnh phúc lớn cho nhiều người.
“Lúc vui vẻ, chị còn biết dùng thành ngữ nữa.” Thẩm Tri Ái trêu ghẹo.
“Em khinh thường chị à, bài kiểm tra môn Văn tuần này của chị cao hơn lần trước mười điểm đó nhé!” Em chạm hai ngón trỏ vào nhau tạo thành ký tự “Thập”, giọng điệu khoa trương đầy tự tin.
“Vậy tốt quá rồi, về nhà chị có thể tìm ba mẹ xin phần thưởng đấy, lần này chị muốn gì?” Vân Tri Ái vỗ tay cổ vũ.
Thẩm Gia Nhất bắt đầu suy ngẫm, nhìn em hai rồi ngó em út, thử dò hỏi: “Các em nghĩ xem, nếu chị nói ba mẹ mình muốn mua xe máy thì có khả thi không?”
Hai cô em liếc nhìn nhau, Thẩm Tích Vân khẽ lắc đầu, Vân Tri Ái nắm tay chị cả, trấn an: “Có lẽ tỉ lệ thành công không cao, chị có thể đổi một chiếc xe đạp mới đấy.”
“A… hức…”
Thẩm Gia Nhất nhéo mặt buồn rầu, em không thèm xe đạp đâu!
-
Ngày hạ, tiếng ve kêu, ánh hoàng hôn tràn ngập trên bầu trời.
Ba cô bé sánh bước bên nhau, làn gió nhè nhẹ mát mẻ thổi qua từng gương mặt, ánh nắng vàng rực rải khắp mặt đất.