Trong xe nhỏ hẹp, bầu không khí dần nóng lên, mặt Vân Kiều đỏ đến mang tai. Tiếng hít thở ngày càng gần, khi họ sắp chạm vào nhau, một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí ái muội.
Hai người ngơ ngẩn, Thẩm Trạm mở ra xem, nhíu mày bắt máy.
Anh còn chưa mở miệng, trong xe đã vang lên giọng nói đôn hậu mạnh mẽ của bà cụ: “Nhóc khỉ Thẩm.”
Vân Kiều ngạc nhiên, do dự ngước mắt, nhỏ giọng lặp lại: “Nhóc… khỉ Thẩm?”
Thẩm Trạm đã chết.
Bà cụ nói chuyện trong điện thoại hoàn toàn không để ý, cười nói với cháu trai: “Nghe đồn cháu có bạn gái rồi, tại sao không dẫn về?”
“Bà nội, bà cứ nói thẳng đi ạ, cháu không hiểu những lời vòng vo của bà đâu.”
Vì sự cố Văn Cảnh Tu xảy ra vài ngày trước, gần như tất cả người nhà họ Thẩm đã biết đến sự tồn tại của Vân Kiều. Gì mà nghe đồn, rõ ràng bà đã biết cô là ai, nên mới bảo anh dẫn về vào thời điểm này.
“Được thôi, bà cũng lười nói vòng vo với cháu, cô bé nhà họ Vân kia vừa lúc đang nghỉ hè đúng không? Dẫn về cho bà nội xem đi.”
“Xem gì ạ? Bà muốn biết tên của em ấy hay muốn biết em ấy trông thế nào, để cháu nhắn cho bà thông tin, bà xem cho kỹ nhé?”
“Hừ!” Bà nội không vui: “Tên nhóc thối, bà muốn xem người, xem người có hiểu không?”
Rồi anh nghe thấy bà nói thầm: “Ngu ngốc như vậy, cũng không biết tại sao năm đó đậu được đại học, thật sự lo lắng sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của thế hệ sau của nhà họ Thẩm chúng ta.”
Giọng không lớn không nhỏ, bà cố ý nói cho Thẩm Trạm nghe, không ngờ lại lọt vào tai hai người.
Thẩm Trạm bỗng kêu: “Bà nội.”
Bà nội thúc giục: “Nói.”
Thẩm Trạm: “Em ấy đang ở bên cạnh.”
Bà nội: “Ai?”
Thẩm Trạm: “Là người bà đang muốn xem.”
Bà nội: “…”
Bầu không khí đột nhiên im lặng.
Một lát sau, giọng nói từ điện thoại bất chợt trở nên hiền từ, nhã nhặn: “Cháu Trạm à, bà nội ở nhà một mình cô đơn lắm. Từ trước đến nay cháu là một đứa trẻ hiếu thảo, thông minh, nhớ về nhà thường xuyên nhé.”
Trong nháy mắt, tên khỉ vừa ngốc nghếch vừa không nghe lời biến thành một đứa trẻ thông minh, hiếu thảo. Vân Kiều buồn cười phải dán lên cửa sổ, hai tay che chặt miệng sợ tiếng cười truyền ra.
Thẩm Trạm tắt máy, kéo cô về, véo mặt cô: “Cười gì mà cười? Chưa từng nghe ai khen anh bao giờ à?”
“Anh chắc chắn đó là khen?”
Rõ ràng để cứu vãn hình tượng đang có nguy cơ sụp đổ của cháu trai.
“Tại sao bà nội lại gọi anh là… vậy?” Vân Kiều khéo léo giản lược hai từ kia.
Thẩm Trạm lập tức buông tay, xoay người nắm lấy vô lăng, tỏ vẻ nghiêm túc chuẩn bị lái xe.
Vân Kiều chọc chọc khuỷu tay anh: “Nói coi.”
Cô nhớ rõ Thẩm Trạm không phải tuổi khỉ, tò mò nguyên nhân quá.
“Thì do khi còn nhỏ, khá hoạt bát.” Cô làm nũng hết lần này đến lần khác, khiến anh chịu không nổi, Thẩm Trạm ngập ngừng mấy từ, cố gắng che giấu tuổi thơ không dám nghĩ lại.
Không chỉ hoạt bát, anh còn leo tường, trèo cây, nhảy nhót lung tung, bà nội dạy dỗ vài câu thì anh chỉ dừng chưa đến nửa ngày, quậy phá hơn cả khỉ.
Thẩm Trạm giữ chặt tôn nghiêm cuối cùng của mình. Là cô bạn gái thấu hiểu, Vân Kiều cũng không vạch trần, bèn chuyển chủ đề: “Vừa rồi bà nội Thẩm nói muốn gặp em?”
Thẩm Trạm hỏi ngược lại: “Em muốn đi à?”
“Anh cho em đi sao?” Cô chớp chớp mắt.
“Em muốn thì đưa em đi, nếu em ngại thì chúng ta để sau.” Thẩm Trạm thoải mái.
Vân Kiều nghe hiểu, ngón tay vuốt cằm, cô gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Quyết định của cô nằm ngoài dự đoán, Thẩm Trạm không khỏi liếc nhìn cô: “Ồ? Đột nhiên mạnh dạn thế?”
“Ban nãy bà đã biết em nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, nếu em không đi, chắc bà sẽ không vui đâu.” Vân Kiều mím môi.
Thẩm Trạm xoa đầu cô: “Em đừng nghĩ lung tung, bà nội hiền lành, sẽ không trách em.”
“Nhưng em muốn gặp bà.” Vân Kiều nắm tay anh, cười rộ.
Thẩm Trạm được chiều mà sợ, run run môi nói lời trong lòng: “Vậy ngày mai nhé?”
Vân Kiều không cần nghĩ ngợi đáp: “Được.”
Đã hẹn nhau ngày mai gặp người lớn, Thẩm Trạm sung sướng về thể xác lẫn tinh thần, đặc biệt kiên nhẫn với bé Kiều Kiều tăng động vào buổi tối.
-
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào bệ cửa sổ, cô gái trên giường mở đôi mắt mông lung ra, cô chưa thích ứng giơ tay che trước mặt, không hề chớp mắt nhìn phía cửa sổ, cô nỉ non: “Ánh mặt trời.”
Thẩm Trạm về phòng, nhìn bóng dáng xinh đẹp đứng bên cửa sổ: “Tỉnh rồi?”
Cô gái quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Anh Thẩm Trạm.”
Thẩm Trạm vừa nghe xưng hô này, lập tức sửng sốt. Cô gái cười khúc khích vươn tay cảm nhận những tia nắng vàng ngoài cửa sổ: “Dường như đã lâu lắm rồi em chưa được thấy ánh mặt trời.”
Câu cảm thán xuất phát từ trong lòng của Kiều Kiều như sét đánh giữa trời quang nổ bên tai Thẩm Trạm.
“Kiều Kiều?”
Cái tên này, ngay cả chính anh cũng không rõ rốt cuộc mình đang gọi ai.
Cho đến khi cô gái xoay người, anh thấy rõ cặp mắt đen láy sáng ngời kia, đột nhiên hiểu rõ, cô gái mình trông coi cả đêm không hề đổi về.
Thẩm Trạm ngạc nhiên: “Sao em có thể…”
“Dạ?” Ánh mắt Kiều Kiều ngây thơ, cô không rõ ý tứ sâu xa trong mắt anh.
Thẩm Trạm bất đắc dĩ đè tất cả mọi nghi vấn xuống đáy lòng.
Kiều Kiều hồn nhiên không phát hiện biểu cảm kỳ lạ của anh, cô hớn hở chạy ra ngoài phơi nắng.
Ánh ban mai không giống ánh đèn sáng trưng ban đêm mà Kiều Kiều từng thấy, cảm giác không giống nhau, hình dáng không giống nhau, khiến cô cảm thấy mới lạ, sung sướng vô cùng.
“Chúng ta xuống phía dưới chơi nhé, em thấy có hoa, rất đẹp.” Kiều Kiều vui vẻ dắt tay anh, Thẩm Trạm vẫn đứng im, không nhúc nhích, cánh tay cứng đờ.
“Kiều Kiều…” Yết hầu chuyển động, Thẩm Trạm khàn giọng, ngước mắt nhìn kỹ cô: “Bây giờ em bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi.” Kiều Kiều bĩu môi: “Tại sao anh cứ hỏi em bao nhiêu tuổi thế, anh không nhớ em mấy tuổi sao? Ngốc quá.”
Thẩm Trạm không phản bác lời lải nhải của cô, nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Vậy em còn nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua không?”
“Tối qua?” Kiều Kiều nghiêng đầu nhớ lại: “Không phải tối qua đi ngủ sớm à?”
“Ngoại trừ điều này, em còn nhớ gì khác không?” Anh gặng hỏi.
Kiều Kiều hồi tưởng tiếp: “À, chúng ta còn chơi trò chơi.”
“Còn gì nữa? Việc gì khiến em ấn tượng nhất? Còn nhớ gì?” Anh hỏi liên tục.
Kiều Kiều nghĩ xa hơn: “Nhớ anh từng cứu em khỏi lũ người xấu?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Kiều nhớ mọi thứ xảy ra vào buổi tối, nhưng không quay về làm Vân Kiều vào sáng sớm, đây là điều chưa bao giờ xảy ra.
Ngay lúc này, Thẩm Trạm hơi hoảng sợ.
“Em ở đây đợi anh.” Anh ấn Kiều Kiều ngồi xuống ghế, dặn cô không được chạy lung tung.
Thẩm Trạm lảng tránh ánh mắt cô, gọi điện thoại ở ngoài cửa, đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở dài của bác sĩ Phí: “Chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra.”
“Tuổi của bản thân Vân Kiều hạn chế quá trình phát triển của cô ấy, tuổi Kiều Kiều sẽ không tăng vọt, chỉ bằng tuổi của Vân Kiều. Hiện tại tư duy của cô ấy chưa đủ hoàn chỉnh, nếu ngày nào đó cô ấy thật sự có ý thức của riêng mình, đó mới là tình huống tệ nhất.”
“Không thể kéo dài thêm, Vân Kiều cần nhanh chóng tiếp nhận trị liệu.”
Kiều Kiều xuất hiện vốn là một cách để Vân Kiều tự bảo vệ mình. Sau khi trải qua nhiều chuyện, nỗi buồn trong lòng Vân Kiều dần được xoa dịu từ niềm vui trong cuộc sống mới, tính cách cũng trở nên cởi mở. Theo lý thuyết, đáng lẽ Kiều Kiều nên biến mất khỏi tiềm thức của cô.
Sự việc phát triển ngoài dự đoán, Thẩm Trạm buộc phải tạm thời hủy bỏ cuộc hẹn với bà nội, dự định bay đến Cảnh Thành một chuyến.
“Em muốn ra ngoài chơi.” Kiều Kiều chỉ nghĩ về việc ăn uống vui chơi.
Thẩm Trạm nói: “Đưa em đến một nơi chơi vui hơn.”
“Được.” Kiều Kiều nghe nói được tới nơi thú vị hơn, trong lòng ngập tràn chờ mong, cô chạy đi rửa mặt, dép lê cũng quên mang.
“Chậm một chút.” Thẩm Trạm gần như dặn dò trong vô thức, anh cúi người nhặt đôi dép lê bên cạnh giường rồi theo sau cô, nhắc cô mang vào.
Kiều Kiều tự nhiên lấy kem đánh răng, bàn chải đánh răng và dụng cụ rửa mặt thông thường, như thể cô đã thật sự trở thành Vân Kiều.
Thẩm Trạm đứng ở cửa im lặng siết chặt tay, cảm xúc lẫn lộn.
Khi hai người ăn sáng, suy nghĩ của họ khác nhau, Thẩm Trạm chỉ nói vài câu, còn Kiều Kiều lải nhải liên tục bắt đầu lên kế hoạch cho lịch trình hôm nay.
“Em không biết đó là hoa gì, nhưng em thấy rất đẹp, tự dưng muốn đến vườn hoa xem.” Gác cằm lên đũa, Kiều Kiều tạm dừng một chút, lập tức sửa lời: “Không, nếu được biến thành hoa thì càng tốt, em sẽ biến thành bông hoa xinh đẹp nhất.”
Suy nghĩ của cô nhảy vọt, trong nháy mắt, điểm đến từ bồn hoa dưới lầu thành một rừng hoa đầy màu sắc.
“Mấy đóa hoa còn chưa nhận biết được hết, tới rừng hoa làm gì?”
“Đẹp mà.”
“Còn nhiều nơi đẹp để đi.”
“Đúng vậy!” Nhắc tới nơi đẹp, Kiều Kiều vỗ tay chống nửa má bắt đầu suy tư, lẩm bẩm: “Biển rộng mênh mông vô bờ, núi non hùng vĩ sừng sững…”
Thẩm Trạm buồn cười, rồi chợt tắt hẳn nụ cười.
Theo lời bác sĩ Phí, tư tưởng Kiều Kiều đã bắt đầu thoát khỏi chiếc lồng giam.
Đối mặt với Kiều Kiều hào hứng, Thẩm Trạm không thể hưởng ứng với cô như trước, nhưng cũng không thể hoàn toàn không phản ứng, anh hỏi vu vơ: “Chỗ nào em cũng muốn đến, vậy lựa chọn đầu tiên của em là gì?”
“Lựa chọn đầu tiên…” Kiều Kiều vẫn còn suy nghĩ: “Em muốn xem Nhật Chiếu Kim Sơn* chiếu sáng ngàn dặm.”
*Nhật Chiếu Kim Sơn: nằm ở phía Tây huyện Đức Khâm, khu tự trị dân tộc Tạng Địch Khánh, tỉnh Vân Nam, là một kỳ quan thiên nhiên rất đẹp ở núi tuyết Mai Lý, chỉ có thể được nhìn thấy vào một thời gian và địa điểm đặc biệt, ánh sáng vàng vạn trượng từ trên trời giáng xuống chiếu rọi đỉnh núi tuyết, như một tòa “Cung điện Potala” màu vàng, cực kỳ đồ sộ, thường chỉ xuất hiện vào lúc mặt trời mọc trong một ngày nắng đẹp. Hình minh họa:
“Tại sao?”
“Ánh mặt trời, chắc sẽ rất đẹp.” Kiều Kiều hồi hộp nghĩ.
Cô khao khát ánh nắng ban mai, như thể tất cả các điều tốt đẹp trên thế giới sẽ bắt đầu vào thời điểm ấy.
Tuy nhiên, lời miêu tả trong miệng Kiều Kiều tuyệt vời bao nhiêu, nội tâm Thẩm Trạm càng lo lắng bấy nhiêu.
“Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài, đến Cảnh Thành.” Anh không dám hứa hẹn, cũng không thể nói thật với Kiều Kiều.
Kiều Kiều nghe được địa danh quen thuộc, ánh mắt sáng lên: “Là về nhà sao?”
“Em nói nhà nào?” Thẩm Trạm thuận miệng hỏi lại.
“Đương nhiên là nhà của chúng ta rồi.” Kiều Kiều huơ huơ tay nói về căn phòng để quần áo siêu to: “Em muốn trở về lấy quần áo mới mặc.”
Thẩm Trạm hiểu rõ: “Đưa em về nhà, em thích đồ mới thì chúng ta mua thêm.”
“Được!” Kiều Kiều đồng ý ngay, vui mừng về phòng thu dọn đồ.
Thẩm Trạm lặng lẽ dựa vào cạnh cửa quan sát phản ứng của cô. Rõ ràng người mang vali đến là Vân Kiều, nhưng Kiều Kiều không hề thấy kỳ quái, cứ như mọi thứ đều nằm trong trí nhớ của cô, thuộc về cô.
Thẩm Trạm gãi đầu, có phần phiền lòng.
Kiều Kiều hưng phấn kéo vali chuẩn bị xuất phát, đầu chợt choáng váng, “rầm” một tiếng cô đụng vào cửa.
“Kiều Kiều!” Thẩm Trạm bị dọa sốc.
Đầu óc quay cuồng, Kiều Kiều nắm lấy cánh tay anh mượn lực hồi lâu, khi tỉnh lại lần nữa, cô đã trở thành Vân Kiều.
Sau nhiều lần trải qua những sự việc thót tim này, Thẩm Trạm đã phát triển khả năng chấp nhận mạnh mẽ hơn.
Anh lo lắng, sợ bây giờ Vân Kiều không biết về sự tồn tại của Kiều Kiều, lập tức liên hệ bác sĩ Phí, nhờ bác sĩ gửi một bản điện tử tóm tắt ý chính, để anh giải thích với Vân Kiều một lần nữa.
Vân Kiều mở to mắt nhìn anh: “Anh đã nói rồi mà?”
Thẩm Trạm quay đầu nhìn cô: “Em nhớ à?”
“Hả?” Phản ứng của Vân Kiều lại không thích hợp.
Ký ức bị tổn thương một lần nữa, sự điều khiển tâm lý của người thôi miên đối với cô đã mất hiệu lực. Cô khôi phục ký ức trong một năm nay, chuyện khi trước lại trở nên mờ nhạt, lúc nhớ lúc không.
Không biết nên mừng hay lo, nhưng việc điều trị không thể trì hoãn thêm.
Hai người tới Cảnh Thành ngay trong ngày, bác sĩ Phí đã sắp xếp xong hết.
Trên đường về, Vân Kiều đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi đứng trước cửa phòng bệnh, cô vẫn lo âu. Trong quá trình trị liệu không cho phép người nhà vào cùng, Vân Kiều nắm chặt tay anh rồi buông ra, chậm chạp mãi không nhúc nhích.
“Điều chỉnh hô hấp, đừng căng thẳng.” Thẩm Trạm nhẹ nhàng ấn vai cô, Vân Kiều từ từ hít sâu một hơi, sau đó thở ra.
Thẩm Trạm trấn an: “Lát nữa đừng sợ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vâng.” Trước khi vào, Vân Kiều ngoắc ngón tay với anh theo thói quen, mím môi cười, cô rời đi cùng bác sĩ Phí.
Thẩm Trạm nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, anh giơ tay vòng qua sau lưng, ngón tay thon dài chạm chính xác vào một dấu vết.
Trong phòng khám yên tĩnh, bác sĩ Phí mời cô ngồi xuống: “Cô Kiều, nghe nói cô đã khôi phục được một phần ký ức.”
Vân Kiều thản nhiên trả lời: “Đôi khi sẽ nhớ tới một số hình ảnh, đứt quãng chứ không hoàn chỉnh.”
Ban đầu, bác sĩ Phí chỉ đơn giản trò chuyện với cô mấy câu để cô thả lỏng, sau đó dẫn dắt cô phối hợp.
“Vân Kiều, tôi vẫn luôn theo dõi tình hình của cô, cũng hiểu trường hợp đặc biệt của cô, để đạt được hiệu quả điều trị tốt nhất, tôi hy vọng cô sẽ không do dự trong lúc hợp tác với tôi.” Bác sĩ Phí đã từng thấy Vân Kiều kháng cự thế nào vào trước đây, tâm lý đề phòng của cô như thành đồng vách sắt.
May mắn thay, lần này Vân Kiều chủ động đề nghị hợp tác trị liệu, không có cảm giác bài xích: “Tôi biết rồi.”
“Vậy tiếp theo xin cô hãy trả lời câu hỏi theo hướng dẫn của tôi.”
Theo từng bước chỉ dẫn của bác sĩ Phí, những chuyện cũ đã bị thời gian che giấu từ từ xuất hiện.
*
Ký ức kéo về năm mười lăm tuổi.
Sấm sét nổ vang, mây đen dày đặc bao trùm khắp bầu trời Ninh Thành, mưa như trút nước, hoàng hôn buông xuống sớm.
Thời tiết thay đổi đột ngột, các học viên phòng tập Taekwondo mới đến chưa được bao lâu đã bị giữ lại bên trong, họ không còn tâm trạng tập, cũng không về được.
Có người đứng bên cửa sổ ngắm nhìn thời tiết thay đổi kỳ diệu, bên ngoài nổi gió thổi lớn, vào khoảnh khắc tất cả mọi người không chú ý tới, cửa sổ bị mưa lớn cọ rửa đột nhiên nứt ra.
“Này… tấm kính kia sắp vỡ!”
Không biết ai đã bỗng cao giọng la to, Vân Kiều trở tay không kịp cứng đờ người, vết nứt phản chiếu trong đồng tử cô dần trở nên lớn hơn và rõ ràng hơn.
Khoảnh khắc ấy, cô như ngừng thở.
Sấm sét ầm ầm không thể át mất tiếng vỡ vụn, mọi người bị dọa đến mức run như cầy sấy, gió lạnh gào thét đập thẳng vào cửa sổ vỡ nát, Vân Kiều vốn đứng ở nơi đó đã không còn thấy bóng dáng.
Không phải biến mất, mà cô được Thẩm Trạm che chắn trong lòng.
Thẩm Trạm cao lớn, còn Vân Kiều chưa trưởng thành hoàn toàn trông cực kỳ nhỏ nhắn. Anh dùng lưng ngăn cản nguy hiểm phía sau, bảo vệ cô bé trước người rất tốt.
Vân Kiều không hề bị thương, nhưng Thẩm Trạm lại vào bệnh viện.
Vụn thủy tinh găm vào lưng anh, sau khi lành vẫn sẽ để lại sẹo, Vân Kiều nghe xong hai mắt vẫn luôn ửng hồng. Cô cứ ở cạnh trông nom anh, ai khuyên cũng không đi.
Tất cả các cửa sổ của phòng tập Taekwondo đã được kiểm tra và sửa chữa lại lần nữa. Bên cạnh sức khỏe của Thẩm Trạm, huấn luyện viên Lôi vẫn còn bận tâm việc khác: “Vốn đã đăng ký thi đấu cho em ấy, hiện tại chỉ sợ không lên được sàn đấu.”
Thẩm Trạm là tuyển thủ mà huấn luyện viên Lôi đặt nhiều kỳ vọng. Khi nghe thấy nỗi lo của huấn luyện viên Lôi, anh nhất quyết muốn thi đấu, không ai ngăn được.
Vân Kiều một lòng muốn báo đáp Thẩm Trạm, lại nhận ra những điều cô có thể làm thì anh không hề thiếu: Chữa bệnh có bác sĩ, đưa cơm có đầu bếp, vết thương của Thẩm Trạm cũng không cần nằm viện, cô đến tìm người cũng không tiện.
Cuối tuần cô tới thăm, thấy Thẩm Trạm ngồi thẳng lưng trên ghế, vì vết thương sau lưng nên anh không thể lười biếng nằm như bình thường.
Không chỉ thế, anh đang cầm tăm bông lau ngón tay, bên trên còn dính máu.
Vân Kiều lo lắng: “Anh bị sao vậy?”
“Gọt táo bị đứt tay.” Thẩm Trạm nhún nhún vai, cũng mặc kệ vết thương nhỏ này.
“Tại sao anh luôn dễ bị thương như thế chứ?” Vân Kiều cầm hộp tăm bông trên bàn, lấy thêm hai que mới, thuần thục bắt đầu xử lý vết thương nhỏ cho anh.
“Bé Kiều Kiều, quả thực em không có lương tâm mà, anh bị thương là vì ai?”
“Xin lỗi anh…” Thẩm Trạm bị thương do bảo vệ cô, cô thật sự xấu hổ.
“Ấy ấy, anh chỉ nói đùa với em thôi, tự anh muốn ăn táo cắt vào tay, có liên quan gì đến em đâu.”
Vân Kiều hơi dừng động tác trên tay: “Anh biết em không nói tới việc này.”
“À, chuyện trước đó ấy hả, phần lớn tại vận may của anh không tốt, em đừng để trong lòng.” Anh vờ như không thèm để ý, không hề oán trách cô.
Vân Kiều nhỏ giọng phản bác: “Không phải.”
Nếu không vì bảo vệ cô, Thẩm Trạm nhất định né tránh được.
Dán băng cá nhân lên vết thương đã được sát trùng, Vân Kiều rửa sạch tay, kiên nhẫn gọt táo cho anh, chỉ thiếu mỗi bước đưa lên miệng anh.
Thẩm Trạm không hề nhắc tới, sở dĩ anh bị đứt tay vì lúc gọt táo anh vô thức ngả ra sau, chạm vào vết thương nên mới phản xạ có điều kiện, không cầm chắc dao.
Cuộc thi đấu Taekwondo đã đến, hai trận đầu tiên thắng một thua một, cả hai đàn anh lên sân đấu đều bị thương.
Vân Kiều nghĩ tới Thẩm Trạm sắp ra trận với vết thương, cô lo sợ vô cùng, thậm chí khi ngủ còn mơ thấy Thẩm Trạm bách chiến bách thắng đang bị đối thủ đè xuống sàn đấu, anh phải chịu thua vì bị thương nặng.
Sau khi tỉnh dậy, Vân Kiều vẫn còn sợ hãi, một lòng nhớ kỹ Thẩm Trạm bị thương là vì cô.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, mấy dì giúp việc trong nhà tụ tập tán gẫu, trong lúc Vân Kiều đi ngang qua đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của họ: “Năm nay cháu trai tôi nhiều bệnh nhiều tai nạn, tôi lập tức tìm người giải hạn cho nó. Cuối cùng tôi mua một miếng ngọc Phật, khai quang xong rồi đeo cho nó. Bà đoán xem, ngày hôm sau thằng bé đã xuống giường rồi.”
“Bồ Tát phù hộ, sẽ mang đến vận may.”
Vân Kiều không nghe hết toàn bộ nội dung, nhưng vẫn nắm được trọng điểm: Ngọc Quan Âm bảo vệ bình an, sẽ mang tới may mắn.
Cô nhanh chóng bắt tay vào việc, ngay hôm đó đã mua được một miếng ngọc Quan Âm rất bắt mắt.
Nghe nói, còn phải khai quang mới được?
Chùa cần đợi ngày lành tháng tốt mới cử hành nghi thức khai quang, Vân Kiều dò hỏi được một cách khác: Rửa tay dâng hương, thắp đèn, quỳ lạy, tụng kinh.
Trước đó cần chuẩn bị nước tinh khiết, cô xem thời tiết mấy ngày gần đây, lựa chọn thu thập sương sớm.
Khi đang nhìn từng giọt nước tinh khiết được mình để trong bình, Vân Kiều hơi hoảng hốt. Trường dạy khoa học, nhưng cô lại làm chuyện này, trẻ con quá.
Có điều cô đã làm được một nửa, nào có thể bỏ dở giữa chừng, Vân Kiều thuyết phục mình làm xong theo quy trình, cất ngọc Quan Âm vào hộp nhỏ.