Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 39 - Chương 39

Trước Sau

break
Suối tóc dài mềm mại rủ xuống, vài sợi xõa trên vai, Vân Kiều nghiêng đầu, không hề lảng tránh ánh mắt của anh.

Bàn tay ôm đàn guitar của Thẩm Trạm bỗng siết chặt. Đôi bên gần trong gang tấc, hô hấp hòa vào nhau như đốt cháy tâm can, lý trí hoàn toàn rối loạn.

Giữa cả hai, chỉ cần một người chủ động tới gần...

Con tim xao xuyến, giữa bầu không khí nồng nàn, Thẩm Trạm buông bàn tay đang đặt bên mép guitar ra, rồi đưa về phía eo cô.

Anh thử nghiêng người về trước, nhưng ngay khi sắp đến gần, bên tai chợt truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng: “Anh Thẩm Trạm.”

Cánh tay vươn ra cứng đờ giữa không trung, khắp nơi trở nên yên lặng trong thoáng chốc, anh chậm rãi kéo dài khoảng cách.

“Em...”

Dưới ánh đèn, đôi mắt của cô như lăn tăn từng gợn sóng, cặp mày đen bờ môi anh đào dần trở nên rõ ràng trong mắt Thẩm Trạm.

Khi đối diện với ánh mắt ấy, anh biết Kiều Kiều đã xuất hiện.

Kiều Kiều mơ màng dụi dụi mắt: “Anh, sao chúng ta còn chưa ra khỏi nhà?”

Thẩm Trạm nhíu mày: “Em không nhớ gì nữa?”

“Nhớ gì ạ?” Kiều Kiều hoàn toàn không hiểu.

Bầu không khí mập mờ được tạo ra trong lúc vô tình đã tiêu tan. Thẩm Trạm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh rút tay về, màu đỏ ửng trên vành tai anh cũng mất đi, ánh mắt càng tối tăm hơn.

Ắt hẳn Thẩm Trạm đã đoán được, đối với cô, ký ức kia không hề tốt đẹp gì, nên Kiều Kiều mới tự động quên mất việc cô phát hiện áo cưới, chỉ nhớ họ đang chuẩn bị ra ngoài.

Rốt cuộc Kiều Kiều cũng chậm chạp nhận ra có điều không đúng, cô cúi đầu nhìn, mình đang mặc đồ ở nhà.

Đây không phải phòng để quần áo, mà là phòng ngủ của cô.

“Sao lại thế này?” Kiều Kiều khó hiểu, đụng vào tay anh, bấy giờ mới phát hiện nhạc cụ bên chân Thẩm Trạm, cô lập tức bị hấp dẫn: “Guitar kìa.”

Kiều Kiều thuộc phái hành động, cúi nửa người xuống giữa hai chân Thẩm Trạm, chạm tay vào phím đàn guitar.

Nhưng cô không biết hành động trong vô thức của mình đã áp đến chỗ nhạy cảm của Thẩm Trạm. “Ầm” một tiếng, người đàn ông nghẹn đỏ mặt, hai tay cầm cánh tay cô gái kéo cô lên: “Vân Kiều Kiều! Giữa nam nữ phải giữ khoảng cách, biết không hả?”

“Dạ rồi.” Kiều Kiều trả lời chiếu lệ, gần như chỉ dán mắt vào guitar: “Em muốn chơi.”

“Em cứ từ từ chơi.” Thẩm Trạm đẩy cô ra, để Vân Kiều làm bạn với đàn guitar, còn anh nhanh chóng rời phòng.

Không biết đi bao lâu, Thẩm Trạm trở về phòng ngủ của cô, Kiều Kiều đánh đàn lung tung, rồi ôm guitar nhìn anh chăm chú: “Anh ơi anh đi tắm đấy à?”

Cô vừa nhìn đã phát hiện Thẩm Trạm thay quần áo rồi, tóc anh hơi ướt, hiển nhiên mới tắm xong.

“Khụ.” Thẩm Trạm xấu hổ dời mắt, giả vờ thản nhiên chuyển chủ đề: “Đang đàn gì đó?”

“Không biết ạ.” Cô chỉ đàn bừa thôi, ngay cả tư thế tay cũng không đúng.

“Không biết đàn mà cũng chơi vui phết.” Không hổ là Vân Kiều Kiều tự biết tìm niềm vui cho mình.

Đương nhiên Kiều Kiều nghe không hiểu lời trêu chọc của anh, cô nhanh trí ôm đàn guitar năn nỉ: “Hay anh dạy em nhé.”

Kế hoạch đi chơi đã bị cô quên sạch sành sanh, hai giờ kế tiếp, Kiều Kiều bám lấy Thẩm Trạm mới miễn cưỡng học được một giai điệu đơn giản.

Thẩm Trạm âm thầm quan sát, bất kể là Vân Kiều ban ngày hay Kiều Kiều ban đêm, cả hai đều không nhớ rõ sự việc “áo cưới”, ký ức bất ngờ ấy chỉ tạm thời ảnh hưởng tới cô.

Sau ngày đó, Thẩm Trạm rút kinh nghiệm, bèn cất váy cưới vào tủ quần áo một lần nữa rồi khóa kín.

Kể cả chuyện Vân Kiều ngất xỉu ngoài ý muốn, kể cả bí mật Thẩm Trạm che giấu, đôi bên đầu ngầm hiểu, tự chôn sâu trong lòng.

Có điều, trong lúc Thẩm Trạm không hay biết, Vân Kiều thường xuyên liên lạc với Khương Tư Nguyên. Thỉnh thoảng hai người gọi video, chat voice, tin nhắn câu từ và các cách giao lưu không hề hạn chế. Những quá khứ được tiết lộ từ miệng Khương Tư Nguyên dần bổ sung vào ký ức thiếu sót của Vân Kiều.

Khi Khương Tư Nguyên hỏi tình trạng hiện tại của cô và Thẩm Trạm, Vân Kiều cũng sẽ đơn giản kể lại, trút bầu tâm sự với bạn tốt như trước đây.

Khương Tư Nguyên hiểu rõ: “Thế nên, thật ra hai người có cảm giác với nhau, nhưng vẫn thiếu chút tình cảm?”

“Quả thực việc tỏ tình này rất mông lung.” Trong hoàn cảnh ổn định không thay đổi, khi hai người ở chung vào một khoảng thời gian dài, tình cảm sẽ ngày một lớn hơn, rồi họ lại không biết nên cắt đứt thế nào.

Cuối cùng Khương Tư Nguyên hỏi cô: “Cuộc sống hiện tại, khiến cậu hài lòng không?”

“Cũng tốt lắm.” Điện thoại kề sát tai, Vân Kiều khẽ đáp, cũng không biết người bên kia đã nghe rõ câu cuối cùng chưa.

Cả anh lẫn cô đang không ngừng tiếp xúc để từ từ hiểu rõ người kia, để hòa hợp với nhau. Niềm tin ấy, không cần phải làm rõ thân phận thế nào, mà họ chỉ đợi một cơ hội thích hợp.

*

Ngày tháng dần trôi, vào cuối tháng, rốt cuộc Vân Kiều cũng bước vào đợt thi cuối kỳ đầu tiên của thời đại học.

Hơn nửa tháng nay, cô ôn tập, củng cố những điểm chính mà giảng viên từng môn đã nêu. Khi nhận được bài thi, cô nhanh chóng viết tên lớp, tập trung đọc đề, những từ ngữ trước mắt ứng với lượng kiến thức trong đầu một cách tự nhiên. Mới trôi qua vài phút, cô đã hoàn thành toàn bộ phần thi trắc nghiệm ở hai trang đầu.

Đại học khác trung học phổ thông, mỗi lần múa bút thành văn phải viết đến hết giờ mới có thể nộp bài, ở đại học thì chỉ cần hoàn thành là có thể nộp bài rời đi. Trong phòng thi nhiều bạn học như vậy, mỗi người sẽ chênh lệch về thời gian.

Đợi tới khi thi xong hết các môn, sinh viên trong ký túc xá lần lượt thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.

Đồ đạc của Triệu Âm Lan khá phong phú, cô ấy cố gắng nhét thêm một chiếc áo khoác dày cộm vào, đè một đầu gối trên vali rồi kéo khóa lại. Nhét đầy một vali lớn, cô ấy xách rất vất vả, hoàn toàn dựa vào trợ giúp của bánh lăn.

“Nặng lắm à?” Thấy Triệu Âm Lan nắm tay kéo vali với vẻ mặt dữ tợn, Vân Kiều nhẹ nhàng thong dong bước tới.

“Siêu nặng, không tin cậu thử xem.” Vali rơi xuống đất, Triệu Âm Lan chống nạnh thở dốc.

Vân Kiều cũng muốn thử, cầm lấy tay kéo, cô gái bình thường thoạt nhìn yếu đuối đã xách vật nặng lên chỉ bằng một tay.

Triệu Âm Lan: “...”

“Bội phục bội phục, hóa ra cậu là lực sĩ dũng mãnh.”

Sửa soạn hành lý xong, Triệu Âm Lan ướt đẫm mồ hôi, cô ấy cởi áo khoác ngồi trên ghế, cầm ly uống một ngụm nước lớn rồi mới thả lỏng nghỉ ngơi. Triệu Âm Lan khoanh tay dựa vào bàn, thuận miệng hỏi: “Tết cậu có về quê không?”

Quen biết nửa năm, người trong ký túc xá đã trao đổi một số thông tin cá nhân với nhau từ lâu, Triệu Âm Lan biết Vân Kiều không phải người Cảnh Thành.

“Tết...” Vân Kiều cắn nhẹ môi dưới.

Suýt quên mất, Tết là ngày đoàn viên, cô nghĩ đến Ninh Thành. Ở đó người thân của cô chỉ còn nhà bác cả nhưng họ không chào đón cô, dường như cô hoàn toàn không cần phải trở về.

Sau khi mất trí nhớ, cô vẫn còn một người mẹ không tham gia vào quá trình trưởng thành của cô, giống hệt người xa lạ. Loại trừ từng người, người duy nhất cô nghĩ đến, và trong lòng nhớ mong chờ đợi chỉ còn một.

Cùng một vấn đề, mấy ngày trước giao thừa Vân Kiều đã hỏi Thẩm Trạm: “Tết âm lịch, anh có về nhà không?”

Cô nhớ rõ Thẩm Trạm cũng là dân Ninh Thành, Cảnh Thành không hẳn là nhà của họ.

“Không, trở về sẽ bị niệm chú, phiền lắm.” So với vẻ rối rắm của Vân Kiều, trông Thẩm Trạm vô cùng thoải mái.

Vân Kiều đã nghe nói Thẩm Trạm mâu thuẫn với người nhà từ lâu, nhưng không giống với mâu thuẫn bị cả nhà bác cả bài xích của cô. Tết âm lịch đoàn viên chỉ là một cách nói, không phải ai cũng làm được.

“Trước đây anh không trở về sao?”

“Trước đây à... “ Thẩm Trạm nghe tới đoạn này, ánh mắt khẽ thay đổi, ánh mắt rõ ràng kia dừng trên mặt cô, anh ẩn ý sâu xa: “Từng trở về, đáng tiếc người nào đó không muốn gặp anh.”

“Ai vậy?” Vân Kiều ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.

Anh im lặng một lát, dời mắt đi, chỉ đáp: “Quên rồi.”

Anh nói đã quên, nhưng Vân Kiều không tin.

Giác quan thứ sáu nhanh nhạy mách bảo cô, thật ra “người nào đó” trong lời nói của anh là đang ám chỉ cô?

Nhưng sao có thể chứ? Rõ ràng ngay từ lần đầu tiên gặp Thẩm Trạm, cô đã cảm thấy người này đáng tin cậy, làm sao có thể không muốn gặp anh?

Chắc là ảo giác của cô rồi.

Lắc lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ kỳ lạ đó, Vân Kiều tiếp tục vui vẻ vì hai người có thể đón năm mới chung: “Nếu không về Ninh Thành, vậy Tết âm lịch chỉ có chúng ta ở nhà thôi đúng không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Thẩm Trạm ngoắc ngoắc ngón tay: “Qua đây xem thứ này.”

Anh giơ di động lên, Vân Kiều đưa đầu tới gần nhìn, tiêu đề trên màn hình hấp dẫn cô: “Mưa sao băng?”

Thẩm Trạm chống cằm gật đầu: “Nếu may mắn thì không chừng có thể thấy đấy.”

Tin tức mưa sao băng vào tháng Hai vừa được công bố, nhiều người yêu thích thiên văn hoặc đơn thuần muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ đã nhao nhao chạy tới ngắm. Khu thắng cảnh thừa dịp tổ chức hoạt động hấp dẫn du khách, bầu không khí náo nhiệt sẽ kéo dài một thời gian dài.

Thẩm Trạm giơ hai tay lên, thoải mái nói kế hoạch: “Tiện thể, còn có thể chơi trên núi hai ngày nữa.”

Chuyến du lịch bất ngờ khiến Vân Kiều háo hức vô cùng, cô bắt đầu sắp xếp hành lý từ sớm.

Vốn dĩ cô chỉ định đem một ít đồ đơn giản, nhưng đang vào đông, quần áo rất dày, Vân Kiều nhét bừa vào đã chiếm đầy vali, cô ngồi xổm bên cạnh vali rầu rĩ. Thẩm Trạm cười ha hả bước ngang qua cửa: “Không sao, em cứ lấy đi, dù sao mình cũng tự lái xe lên đó mà.”

“Chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Vân Kiều ngẩng đầu hỏi.

Thẩm Trạm dựa vào cửa trả lời: “Còn Cảnh Hành và Dương Minh Khải nữa, tự lái xe hết.”

Chính Dương Minh Khải là người đầu tiên đề cập đến kế hoạch lên núi ngắm mưa sao băng, nghe nói vợ anh ấy say mê kiểu cảnh quan tự nhiên này. Khi Dương Minh Khải nhắn trong nhóm hỏi có ai muốn đồng hành không, anh lập tức nghĩ tới việc dẫn Vân Kiều ra ngoài chơi.

Hơn nửa năm qua, cô hết tới trường rồi về nhà, hai điểm một đường thẳng, may thay cô có tính cách trầm lặng nên mới chịu được, dịp Tết náo nhiệt vẫn đáng mong đợi nhất.

Được ủng hộ, Vân Kiều yên tâm thoải mái chất đầy hành lý, thậm chí còn bỏ thêm một túi xách, thuốc cảm, thuốc dạ dày, thuốc sát trùng và băng cá nhân vào.

Nếu người khác nhìn thấy nhất định sẽ tò mò, ra ngoài du lịch hai ba ngày đâu cần mang những món này?

Nhưng lúc cô đến tiệm thuốc mua đồ, thấy những thứ này cô đã không kìm được mà mua luôn. Cô cảm thấy thủ sẵn bên người mới có thể yên lòng.

-

Hai ngày trước giao thừa, dì Triệu và chú Liễu được nghỉ, Vân Kiều và Thẩm Trạm bắt đầu hành trình lên đỉnh núi để ngắm mưa sao băng.

Ba chiếc xe đồng thời xuất phát từ nhà của họ. Họ chia sẻ địa điểm trong nhóm, Cảnh Hành chạy xe nhanh, sau khi lên đường cao tốc thì dẫn đầu.

Trên đường cậu lái vào trạm dừng chân để nghỉ ngơi, tiện thể chờ hai xe đã rớt lại đằng sau. Cảnh Hành gửi tin nhắn thoại vào nhóm: “Các anh không được tí nào, tốc độ như rùa bò.”

Giọng nói phát ra, hai người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ nhận nhiệm vụ nghe máy. Giọng điệu đắc thắng của Cảnh Hành quả thực rất đáng đánh, hai tài xế sắp đến trạm dừng chân không nhịn được mà lên tiếng.

Dương Minh Khải và Thẩm Trạm lần lượt gửi tin nhắn thoại vào nhóm, ngay cả thời gian dài ngắn cũng không khác nhau bao nhiêu, Cảnh Hành cười mở lên.

Dương Minh Khải: “Vợ tôi nói chạy nhanh không an toàn, tôi nghe lời vợ.”

Thẩm Trạm: “Kiều Kiều nhà tôi không thích theo đuổi kích thích, chúng tôi thích chậm rãi.”

Cảnh Hành: “...”

Thằng hề chính là cậu.

Cảnh Hành giơ tay đấm vào ngực, ảo não không thôi vì hành vi tự dưng tìm ngược của mình.

Một chai nước xuất hiện trước mặt cậu, Vệ Lộ mặc áo khoác đen mua đồ trở về từ khu phục vụ, giả vờ buột miệng hỏi: “Anh họ, còn bao lâu nữa họ mới tới?”

“Hai ba cây số, quên đi, chúng ta đi trước.” Người có đôi có cặp không thể trêu vào, cậu không muốn tự ngược mình tiếp đâu.

Còn một nửa lộ trình, Cảnh Hành không khoe tốc độ xe của cậu nữa, chạy thẳng một mạch lên núi.

Gần đây nhiều du khách tới ngắm mưa sao băng, trên đoạn đường tiến vào khu thắng cảnh, các loại xe lớn nhỏ bị kẹt thành một hàng dài, xe dừng dừng rồi nhích nhích, còn một kilomet mà phải đợi tầm một giờ.

Buổi sáng họ ra ngoài, khi đến gần đài quan sát thì trời đã chập tối. Bốn phía chật kín người, không thể chen vào nơi đẹp nhất để ngắm cảnh.

Khi ba nhóm nhỏ tập trung đông đủ, mọi người chào hỏi, nhưng Vân Kiều và Vệ Lộ chỉ nhìn nhau, im lặng không nói.

Có vài người vừa gặp đã biết có thể làm bạn không, rất hiển nhiên, dù không có Thẩm Trạm, cô và Vệ Lộ vẫn sẽ không hợp nhau, không thể thân thiết.

Trái lại, vợ của Dương Minh Khải là Châu Lăng Vân, gương mặt hiền lành, nói chuyện làm việc luôn nở nụ cười, khiến người ta tự nhiên muốn đến gần.

Còn nửa giờ nữa sẽ tới thời gian dự đoán mưa sao băng, rốt cuộc họ cũng tìm được chỗ thích hợp trong biển người chật chội.

“Ở đây đông người, đừng chạy lung tung.” Giọng điệu như đang giữ con của Thẩm Trạm ngày càng nghiêm khắc, giống hệt ba mẹ dặn dò con mình ngoan ngoãn ở bên cạnh.

“Em không đi đâu cả, vị trí này cũng tốt lắm.” Mặc dù mưa sao băng vẫn chưa tới, bầu trời đêm trên núi vẫn tuyệt đẹp, Vân Kiều giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Biển người xung quanh hỗn loạn, một cậu bé nghịch ngợm chạy tới chạy lui ở gần đó, mắt điếc tai ngơ trước tiếng la hét của phụ huynh. Khi phụ huynh đuổi theo, cậu bé bị kích thích tâm lý nổi loạn, bỏ chạy.

Vệ Lộ chú ý tới cảnh này, vô thức tránh né, rồi cô ta quay đầu nhìn Vân Kiều đang tập trung chụp ảnh bên cạnh.

Thấy cậu bé sắp xông tới, Vệ Lộ xoay người lại, Vân Kiều trở tay không kịp đột ngột bị một lực mạnh va vào, điện thoại rơi xuống, cô ngả người về sau.

“Vân Kiều!”

“Thẩm Trạm!”

Hai âm thanh không hẹn mà cùng vang lên, người đầu tiên phát hiện nguy hiểm chính là Thẩm Trạm luôn để ý đến cô, còn cả Vệ Lộ bị dọa hoảng sợ buộc phải mở miệng.

Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Trạm phản ứng cực nhanh, tăng tốc độ xông lên phía trước kéo cô vào lòng, sau đó lấy lưng mình che chắn, theo quán tính, cánh tay anh va chạm mạnh vào vách đá nhô ra phía sau.

“Thẩm Trạm.” Vệ Lộ đẩy người qua đường ra chạy đến, sợ tới mức giọng run rẩy, cô ta đột nhiên vươn tay kéo Vân Kiều ra.

“Cô làm gì thế!” Thẩm Trạm giận dữ, giẫm lên mặt đất không bằng phẳng tới trước mặt Vân Kiều, anh hoàn toàn tập trung vào cô: “Có bị thương không em?”

Thoát khỏi cơn hoảng loạn, Vân Kiều từ từ lấy lại bình tĩnh, cô cúi đầu nhìn, thấy cánh tay Thẩm Trạm đang chảy máu do đụng trúng vách đá. Anh buông thõng cánh tay, máu tươi nhỏ xuống theo ngón tay.

“Máu...”

Người thực sự xảy ra chuyện là Thẩm Trạm.

Kế hoạch ngắm cảnh vui vẻ buộc phải chấm dứt.

Thẩm Trạm bị thương, mọi người không còn tâm trạng ở lại, đành trở về.

Vệ Lộ thấy máu bắt đầu khóc sướt mướt lau nước mắt, nhưng Thẩm Trạm không thích cô ta tới gần, anh rớt lại đằng sau mọi người. Cảnh Hành theo bên cạnh an ủi cô ta: “Vệ Lộ em đừng như vậy.”

“Anh ấy bị thương, em không được lo ư?”

“Nhưng lúc trước em đã nói không còn nhớ nhung anh Trạm nữa mà, giờ em như vậy...” Cũng không phải cậu không cho phép cô ta quan tâm lo lắng, nhưng người khác đều âm thầm tìm cách, còn việc Vệ Lộ khóc thực sự rất gây chú ý.

Vốn dĩ Vệ Lộ nói đã buông bỏ Thẩm Trạm nên cậu mới dẫn cô ta theo, bây giờ cô ta như thế, ai mà không nhận ra cô ta có tình cảm với Thẩm Trạm chứ.

So với Vệ Lộ, những người khác có vẻ cực kỳ lý trí.

Thẩm Trạm cởi áo khoác ra một nửa, vén áo len lên, cánh tay bị thương lộ ra ngoài không khí, nhìn bề ngoài hình như chỉ trầy da chảy máu. May sao mùa đông anh mặc quần áo dày, nếu không vết thương có thể nghiêm trọng hơn.

Họ để tất cả đồ đạc ở khách sạn, Vân Kiều dùng hết khăn giấy mang theo bên người, miễn cưỡng cầm máu cho anh.

Chẳng đợi Vân Kiều hỏi, Thẩm Trạm đã một mực khẳng định: “Anh không sao.”

“Trên núi có hiệu thuốc không?” Dương Minh Khải là người đầu tiên nghĩ đến hiệu thuốc.

Cảnh Hành giơ di động lắc đầu: “Không tìm thấy.”

Trên núi thiếu thốn vật chất, nhưng nếu xuống núi từ đây, phải cần hơn một giờ.

“Em, em có thuốc xử lý vết thương, ở phòng khách sạn.” Giọng Vân Kiều to rõ trong nhóm người. Giờ phút này cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không ngại mang theo những thứ đó.

“Vậy chúng ta mau về lấy thôi.” Dương Minh Khải dẫn đầu bước nhanh hơn.

Thẩm Trạm không nói một lời, may mắn có màn đêm dày đặc che giấu, người khác không nhìn thấy gương mặt ngày càng tái nhợt của anh.

Khách sạn đầy khách từ lâu, nhưng họ đã đặt trước năm phòng, bây giờ toàn bộ đang chen chúc trong phòng nhỏ của Thẩm Trạm.

“Được rồi, tôi chỉ cần sát trùng bôi thuốc thôi, mọi người đừng nhìn tôi như thế, mau trở về đi.” Thẩm Trạm bắt đầu đuổi người, chỉ nhờ một người ở lại: “Cảnh Hành, cậu bôi thuốc cho tôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“À à.” Cảnh Hành đưa tay lấy, nhưng Vân Kiều nắm chặt đồ: “Để em.”



“Đừng phá, Cảnh Hành quen làm chuyện này, để cậu ấy làm. Mọi người mau ra ngoài, cứ ở đây người chịu tội vẫn là tôi.” Thẩm Trạm nhíu mày tỏ vẻ bài xích.

Cảnh Hành bị ép phải “làm quen với việc xử lý vết thương” giật mình, cậu thấy ánh mắt của Thẩm Trạm, sự ăn ý nhiều năm mách bảo cậu phải đổi giọng phối hợp: “Đúng đúng đúng, để tôi làm là được, mọi người cứ nhìn hoài như thế cũng không ổn đâu.”

“Thẩm Trạm.” Vân Kiều không vui.

Thẩm Trạm ngước mắt: “Em muốn thấy anh chảy máu tiếp?”

Thẩm Trạm đã nói vậy rồi, những người khác cũng không dám can thiệp nữa, Vân Kiều miễn cưỡng đưa đồ cho Cảnh Hành: “Rửa vết thương phải chú ý...”

Họ lần lượt rời phòng, người thì đã ra ngoài, nhưng ai cũng dán sát vào cửa không chịu đi.

Bên kia cánh cửa, Cảnh Hành trong phòng không biết bắt tay vào từ đâu, vừa định nâng cánh tay lên giúp anh, nhưng Thẩm Trạm đã tránh đi.

Cảnh Hành được bổ nhiệm vị trí rửa vết thương khó hiểu không thôi, chỉ nghe Thẩm Trạm rít lên: “Đừng lộn xộn, có thể gãy xương.”

Tay anh, không nhấc lên được.

“Chuyện lớn như vậy sao vừa rồi anh không nói?” Cảnh Hành bỗng nâng cao âm lượng, thấy anh không rên một tiếng thật sự cho rằng chỉ trầy da thôi.

Thẩm Trạm nhíu mày quát: “Cậu nhỏ giọng một chút!”

“Không, gãy xương, không phải việc nhỏ đâu anh.” Cảnh Hành không hề hiểu, bị thương vì cứu người yêu mà còn phải che giấu?

“Cậu không thấy vẻ mặt Kiều Kiều à? Nếu tôi nói cho em ấy mình bị gãy xương, không biết em ấy sẽ khóc ra sao nữa.” Tuy anh biết Vân Kiều sẽ không rơi nước mắt. Ban nãy trên đường về cô vẫn cố gắng chịu đựng, nhưng chắc chắn khó chịu lắm.

Ở ngoài phòng, Dương Minh Khải báo tin: “Anh vừa xuống dưới lầu hỏi ông chủ, quả thực gần đây có một phòng khám nhỏ, ông chủ là bác sĩ Trung y.”

Nghe được tin mới, Vân Kiều thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ bình tĩnh: “Vâng, lát nữa em sẽ dẫn anh ấy đến xem.”

“Em đừng lo quá, chắc không nghiêm trọng lắm đâu.” Vợ Dương Minh Khải là Châu Lăng Vân an ủi cô.

Vệ Lộ đỏ hoe mắt đứng bên cạnh không nhịn được mà châm chọc: “Cô ta lo gì chứ. Nếu không tại cô ta, Thẩm Trạm sẽ không đâm vào tảng đá, trên đường về cũng không thấy cô ta làm gì.”

Lúc Thẩm Trạm vừa bị thương Vệ Lộ đã khóc một hồi, còn từ đầu tới cuối Vân Kiều thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, cô không hề rơi lệ.

Khoan bàn đến việc Thẩm Trạm bị thương vì cứu cô, chỉ cần nói tới mối quan hệ khó tả giữa hai người, lẽ ra cô phải sốt ruột đến mức rơi nước mắt. Thế nhưng Vân Kiều vẫn giữ lý trí giúp anh cầm máu, lấy thuốc, nhờ Dương Minh Khải tiếp tục hỏi thăm trên núi có hiệu thuốc không, chẳng qua cô không thể hiện việc mình đau lòng thôi.

Châu Lăng Vân không quen thân với hai cô gái, không biết khuyên thế nào. Dương Minh Khải an ủi vợ, rồi nhìn Vân Kiều, nói cô biết địa chỉ phòng khám.

Vệ Lộ vẫn lẩm bẩm bên cạnh, Vân Kiều liếc cô ta: “Cô khóc rồi, có thể khóc ra thuốc luôn không?”

Vệ Lộ nghẹn lời.

Vân Kiều mặc kệ cô ta, mở cửa vào lần nữa.

Vệ Lộ định theo sau, đã bị Dương Minh Khải ngăn cản: “Vệ Lộ, em bớt nói vài câu đi, đừng vào.”

Ai mà không nhìn ra Vệ Lộ có ý với Thẩm Trạm và có ác ý với Vân Kiều chứ? Anh ấy làm anh lớn hơn mấy tuổi không tiện lên lớp giáo dục cô gái nhỏ, nhưng vẫn phân biệt rõ ràng ai đúng ai sai.

Thẩm Trạm sẵn sàng che chở cho Vân Kiều, điều đó quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì, chẳng phải sao?

Khi Vân Kiều vào, Cảnh Hành vừa dùng i-ốt rửa sạch máu trên cánh tay Thẩm Trạm, chỉ có vết thương ở khuỷu tay là rõ ràng.

“Sao em vào đây?” Giọng Thẩm Trạm hơi gấp gáp, cánh tay buông thõng của anh bất động cứng ngắc.

Anh vô thức lảng tránh như thế, khiến Vân Kiều chú ý, cô không vạch trần, chỉ nói: “Mọi người tìm được một phòng khám nhỏ, bây giờ đi xem thử nhé anh.”

Thẩm Trạm và Cảnh Hành liếc nhìn nhau.

Vừa rồi họ đã bàn bạc, nếu cơn đau này giảm thì không sao, còn nếu thật sự không ổn thì xuống núi tìm nơi chữa. Nhưng không ngờ Vân Kiều đã trải đường thay họ.

Trước mắt, việc chăm sóc cơ thể tốt đương nhiên là quan trọng nhất.

Bác sĩ Trung y cũng là một ông chủ khách sạn, đặc biệt để lại một phòng bên cạnh sảnh để khám bệnh cho người khác. Thẩm Trạm nói rõ tình hình, bác sĩ sờ vào cánh tay anh, nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Không gãy xương, chỉ bị trật khớp xương.”

“Gãy xương? Bị trật khớp xương?” Vân Kiều mím môi, siết chặt tay.

Thẩm Trạm chột dạ, không dám nhìn cô.

Bác sĩ nắm chặt cánh tay anh, dù giỏi chịu đựng cỡ nào, Thẩm Trạm cũng đau đến nỗi phải cắn chặt răng, tay kia bắt lấy mép bàn nổi gân xanh.

Đợi bác sĩ Trung y ra ngoài, Vân Kiều và Cảnh Hành mới được cho phép vào. Cảnh Hành biết điều tránh đi, để lại không gian cho đôi tình nhân.

Trong phòng nghỉ, Thẩm Trạm tựa vào ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Thấy cô xuất hiện, Thẩm Trạm cố gắng tỏ vẻ thoải mái: “Không sao rồi.”

“Anh luôn gạt em, em không biết lời nào của anh mới là thật.” Suốt dọc đường, Thẩm Trạm nói với cô bao nhiêu câu không sao, kết quả anh lại lén che giấu tình trạng thật sự, cứ tự cho rằng khả năng chịu đựng của mình rất tốt.

“Lần này không sao thật mà, không tin em hỏi bác sĩ thử.” Thẩm Trạm còn cười với cô, nhe hàm răng trắng đều ra.

Vân Kiều cụp mắt nhìn.

Sao cô không hỏi chứ? Chỉ khi hỏi bác sĩ cô mới nắm rõ tình trạng của anh.

Cánh tay Thẩm Trạm tạm thời không thể di chuyển, Vân Kiều lấy thuốc sát trùng và bông gòn ra, còn cả thuốc mỡ mới mua từ bác sĩ: “Cảnh Hành vụng về, không thể giúp anh xử lý vết thương.”

Cánh tay bị thương ở xương, bên mép bàn tay lại có vết xước, Vân Kiều chấm tăm bông vào i-ốt sát trùng, rồi đổi tăm bông khác bôi thuốc mỡ lên trên.

“A…”

Dù Vân Kiều đã cẩn thận từng li từng tí nhưng vẫn nghe thấy tiếng Thẩm Trạm hít vào, cô lập tức căng thẳng theo: “Em làm anh đau à?”

“Không sao.” Thẩm Trạm cắn chặt răng.

“Gạt người.” Hai từ vô cùng đơn giản này, rốt cuộc cũng khiến Vân Kiều cố kìm nén đã lâu sụp đổ trong thoáng chốc, nước mắt lăn dài trên má cô.

Thẩm Trạm kinh ngạc không thôi.

“Không phải em sẽ không khóc sao?”

Trước đây chưa bao giờ chứng kiến Vân Kiều rơi nước mắt, ai nấy cũng tưởng cô sẽ không khóc. Dù Thẩm Trạm từng thấy nước mắt của Kiều Kiều nói đến là đến, nhưng anh không hề quên tính cách thật sự của Vân Kiều.

Giờ phút này Vân Kiều không thể trả lời vấn đề của anh, nước mắt tựa hạt châu rơi xuống ngắt quãng.

“Đừng khóc mà.” Thẩm Trạm luống cuống: “Anh là một thằng con trai da dày thịt thô thì có thể có chuyện gì chứ.”

Vân Kiều đè nén tiếng nức nở: “Anh vẫn luôn bảo vệ em.”

Lần nào cũng thế, dẫu mình bị thương cũng không quên bảo vệ cô, để cô không bị tổn hại.

“Bảo vệ em, là việc anh nên làm mà?” Đây là suy nghĩ từ tận đáy lòng của anh.

Đôi mắt cô ngấn lệ trông long lanh, Vân Kiều chớp mắt, nước mắt làm mờ tầm nhìn. Cô khóc cũng lặng lẽ như vậy, mũi chua xót, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

“Vân Tiểu Kiều...” Thẩm Trạm cố gắng đưa tay lau nước mắt cho cô, rồi anh chợt nhận ra bàn tay còn chưa rửa sạch nên rụt về ngay.

Vân Kiều mấp máy môi không nói nên lời.

Rõ ràng anh mới là người bị thương, nhưng rồi chính anh cũng dốc sức dỗ dành cô. Anh hoàn toàn mặc kệ đau đớn của mình, không một lời trách cứ, chỉ tập trung vào cô.

Cảm xúc thăng trầm dâng trào trong lồng ngực, dây leo mang tên “mỏ neo trong tim”* sinh sôi nảy nở mất kiểm soát, trong phút chốc đã phá đất để chui ra.

*Mỏ neo trong tim: phản xạ có điều kiện được tạo ra bởi mối liên hệ giữa một tâm trạng nhất định trong lòng một người với một hành động hoặc biểu hiện hành vi nhất định.

“Đã nói không có việc gì rồi.”

“Em đừng khóc, anh không biết dỗ em thế nào đâu.”

“Kiều Kiều à...”

Từng lời vỗ về không ngừng rơi vào tai, hai tay run rẩy của Vân Kiều bỗng siết chặt, rồi cô tách chúng ra đặt ở hai bên hông Thẩm Trạm.

Trong khoảnh khắc tầm nhìn rõ ràng trở lại, Vân Kiều ngẩng đầu nghiêng người, hôn lên ngay đôi môi đang không ngừng mở ra ấy.
break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc