Minh Dương quay sang liếc nhìn đánh giá Kai rồi ồ một cái.
“Nếu anh không giới thiệu tôi còn tưởng đây là người yêu anh đấy. Cậu ta từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm như muốn mổ xẻ tôi ra vậy.”
Phải rồi từ nãy đến giờ tôi mất tập trung không có để ý tới tâm trạng của Kai. Quả thật là giờ nhìn mặt cậu ta trông không chào đón Minh Dương lắm.
“Ha ha, xin lỗi nhé. Bạn tôi cơ mặt cậu ấy như vậy từ bé rồi.”
Tôi tiến tới thì thầm vào tai Kai.
“Cậu đừng có tỏ thái độ như thế, vậy rất bất lịch sự.”
Kai nghe vậy liền uất ức dùng khẩu hình miệng quay sang nói với tôi.
“Nhưng hắn có ý đồ xấu với anh.”
Thấy sự lo lắng trong đôi mắt đó khiến tôi cảm thấy ấm lòng đến lạ. Ngoại trừ bố mẹ hiếm thấy có người lo lắng cho tôi như này.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Kai, dịu dàng vỗ về cậu ấy.
“Không sao đâu.”
Từ đây đến phương Bắc cũng chỉ còn vài tiếng nữa. Tôi và Minh Dương cũng sẽ không gặp lại nhau.
“Anh Viễn, anh đến phương Bắc là để du lịch hay làm gì vậy?”
Kai hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ vu vơ hỏi tôi.
Hiện tại chuyện tôi bỏ chạy chắc cũng đến tai hoàng thái tử và Yến Phong rồi. Người này bỗng nhiên lại tiếp cận tôi, rất có thể là người của họ.
Phải dè chừng hơn mới được.
“ Tôi đến đó để du lịch.”
“Ồ~ thế sao? Thất tình cờ tôi cũng định đi du lịch ở đấy. Không biết là anh Viễn định đi theo tour hay một mình. Nếu được thì cho tôi đi cùng đi vì tôi cũng không biết phải đi tham quan những chỗ nào.”
Chưa gì đã muốn đòi đi cùng mình rồi.
Người này quả nhiên có ý đồ không tốt.
“Chuyện này…”
Như biết tôi muốn từ chối Minh Dương đã sấn tới cắt ngang lời tôi.
“Yên tâm, yên tâm. Tôi không có khiến anh phải làm không công đâu. Tôi sẽ trả thù lao cho anh.”
Minh Dương kỳ quái nhìn tôi, đuôi mắt phượng nheo lại. Tông giọng cũng trầm xuống.
“Anh không muốn biết sao…”
“Bí mật của gia đình anh, đại tá Hứa.”
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của tôi, Minh Dương liền nở một nụ cười đầy ầm ý.
Đây, sao người này lại biết.
Có khi nào đây chỉ là thăm dò thôi, bình tĩnh nào Hứa Thần mày không được để lộ sơ hở.
“Ý cậu là sao?”
“Ý tôi như nào anh hiểu mà đại tá. Tôi không phải là người thích nói giông dài. Anh chọn đi, tôi đi cùng anh hay là không?”
Như này chẳng phải là đang muốn dồn ép mình vào đường cùng hay sao. Người này rốt cuộc muốn gì đây.
Cậu ta không chỉ biết về danh tính thật của tôi mà cả bí mật của gia đình tôi cũng biết.
Chuyện này đa phần chỉ có người nhà mình biết, người ngoài không thể biết. Trừ khi…
“Cậu rốt cuộc là ai?”
“Rồi anh sẽ biết thôi…”
“Anh”
“Viễn ~.”
Tông giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến người khác phải cảnh giác.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, tôi quyết định đồng ý cho Minh Dương đi cùng.
Kai không ngờ tôi lại đồng ý, liền phụng phịu giận dỗi suốt cả chặng đường.
Tôi không muốn có người đi cùng mình thực sự rất vướng víu. Nhưng Minh Dương có vẻ biết bí mật nhà tôi. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Sau khi đến phía Bắc, chúng tôi đã nghỉ chân tại một quán nhỏ.
Tôi dự định sẽ ở lại đây trong một thời gian dài cho tới khi giải quyết được nỗi oan của gia đình tôi.
Minh Dương mệt mỏi sau một ngày dài nên cậu ta vừa đến là nghỉ ngơi luôn ở nhà nghỉ. Giờ còn mỗi Kai và tôi.
May là lần này nhà nghỉ vẫn còn nhiều phòng trống tôi và Kai không cần phải ở chung với nhau.
Tôi đã nghĩ như vậy cho đến buổi tối hôm đó, Kai tới gõ cửa phòng tôi.
“Thần Thần, chúng ta ngủ chung được không, tôi không ngủ được.”
Đôi mắt cún con long lanh đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu giờ tôi mà từ chối thì tội lỗi quá.
“Ừm.”
“Yeah, tôi được ngủ với Thần Thần rồi.”
Cảm giác như tôi đang là bố của Kai vậy.
“Cậu ngủ chút đi tôi còn việc phải làm.”
“Ừm.”
Kai rất ngoan ngoãn lên giường nằm ngủ. Đợi cho đến khi người trên giường hô hấp đều rồi. Tôi lại xem mấy căn nhà hôm nay tôi đi xem.
Tạm thời tôi cần một chỗ ở có thể ở được lâu dài, số tiền tôi tích góp cho chuyến đi lần này không nhiều. Chỉ đủ để có thể sống trong vài tháng.
Thôi thế cũng được, quan trọng nhất là phải kiếm căn nhà cho thuê đã. Xong rồi tính sau.
Ổn định được chỗ ở xong, bước tiếp theo tôi sẽ cần phải điều tra rõ về khu quân binh bí mật kia là như nào.
Tôi đoán đó rất có thể là đội quân mà anh trai tôi tạo cho đại hoàng tử. Thế nhưng trực giác mách bảo điều này rất có thể không đơn giản như tôi nghĩ.
Bọn họ tạo dựng một đội quân, mà còn âm thầm chế thứ thuốc kì lạ gì đấy.
Anh trai và cả bố mẹ vẫn còn đang giấu tôi chuyện khác.
Tôi không cần biết lý do gì họ lại giấu không cho tôi biết, chỉ cần liên quan đến an nguy của Hứa gia thì tôi sẽ điều tra cho đến rõ ngọn nguồn.
Đợt này Lý Miêu đã sớm điều tra tin tức về đại hoàng tử trước khi xuất hiện. Có vẻ không được khả quan lắm. Đa phần những thông tin về Quý Diên từ năm 18 tuổi đều bị cắt đứt, ngay cả một manh mối nhỏ cũng không có.
“Theo thông tin điều tra được thì Quý Diên sống trong một khu ổ chuột cùng người mẹ của mình. Hay nói cách khác bà ta từng là bảo mẫu cho anh ta ở hoàng cung khi cố hoàng hậu còn sống. Hiện tại bảo mẫu ấy đã mất. Trước khi mất bà ta đã trao lại sợi dây chuyền của cố hoàng hậu cho Quý Diên. Hy vọng là anh ta được hoàng đế nhận về.”
“Trên đời thực sự có câu chuyện ảo diệu thế này. Bỗng sau một đêm chim sẻ trở thành phượng hoàng. Thật hoang đường. Cậu nghĩ thế nào Hứa Thần.”
Tôi im lặng không nói gì, Lý Miêu nói cũng có lý.
Những thông tin này quá mơ hồ, không đủ bằng chứng để xác thực Quý Diên có là đại hoàng tử hay không. Nhưng nếu bố mẹ tôi đã nhận định anh ta là đại hoàng tử thì tôi cũng khó để không tin điều đấy là sự thật.