Nhạc Dư lảng tránh ánh mắt của người qua đường, ngồi vào xe của Hoắc Tuân.
Hoắc Tuân không nén được sự buồn cười, hỏi: “Lén lút cái gì thế?”
Chẳng muốn vòng vo thừa thãi, Nhạc Dư thẳng thừng: “Ngài tìm tôi có việc gì?”
Hoắc Tuân nhìn cô, bất giác lại gần, khiến cô vô thức ôm ngực: “Hoắc Tuân!”
“Cô gọi tên tôi ngày càng thuận miệng đấy.” Hoắc Tuân nở nụ cười vừa lòng, đưa tay lấy túi giấy ở sau lưng. Khoảng cách giữa hai người trở về mức an toàn, anh đưa túi giấy cho Nhạc Dư: “Tặng cô này.”
Nhạc Dư không nhận: “Tặng tôi làm gì?”
“Cô mà nhận thì coi như hết nợ.”
“Ngài không được đổi ý đâu đấy.”
“Ừ, tôi không đổi ý đâu.”
Nhạc Dư chần chừ cầm đồ, hỏi: “Là thứ gì thế?”
Hoắc Tuân hếch cằm: “Cô mở ra xem là biết.”
Nhạc Dư kéo túi giấy, trông thấy một chiếc hộp. Cô cầm chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay lên và mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay nhỏ lấp lánh với mặt khắc hình cá vô cùng tinh xảo.
“Vừa thấy cái này là tôi nghĩ ngay đến cô.” Hoắc Tuân nói.
Trái tim Nhạc Dư không khỏi run lên, cô trả lại món đồ: “Thứ này quá đắt, tôi không thể nhận được.”
“Cô cầm đi.” Hoắc Tuân đã lường trước việc cô sẽ từ chối, “Bằng không lại nhập nhằng.”
Nhạc Dư lộ vẻ bối rối, cuối cùng vẫn đóng hộp nhận đồ: “Cảm ơn ngài.”
“Không có gì.”
“Tôi về trước nhé.”
“Chờ một chút.” Hoắc Tuân gọi cô lại.
Nhạc Dư nắm chặt túi giấy: “Còn việc gì sao?”
“Nhạc Nhạc, giờ chúng ta không ai nợ ai nữa phải không?”
Nhạc Dư gật đầu, phớt lờ cách anh gọi mình: “Phải.”
“Vậy chúng ta là bạn, đúng không?”
Trở về vạch xuất phát, làm quen lại từ đầu, đây mới là mục đích của Hoắc Tuân.
Nhạc Dư lần lữa không quay đầu. Cô ngước mắt, nhìn bóng người in trên mặt kính, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước của anh khiến người ta khó lòng làm lơ. Cô nghe thấy chính mình khàn giọng hỏi: “Hoắc Tuân, anh đang theo đuổi tôi đấy à?”
Nhạc Dư không phải một kẻ khờ. Người thuộc giới thượng lưu như anh sẽ không dốc lòng đến vậy chỉ để làm bạn với cô.
Hoắc Tuân nghe xong, thẳng thắn thừa nhận: “Tôi nghĩ là vậy.” Anh không phải một người nhàn rỗi, hiển nhiên phải vì thích mới ba lần bốn lượt tìm đến ai đó.
Cảm giác này rất khó diễn tả. Xét về ngoại hình, Nhạc Dư phù hợp với thẩm mỹ của anh, nhưng không phải không có người đẹp hơn cô; xét về tính cách thì cô hơi trẻ con, vậy mà lại làm anh muốn hiểu về cô hơn nữa.
Nguy hiểm là thế, song anh vẫn muốn tiếp cận cô chẳng vì bất cứ lý do gì.
“Nhưng tôi không thích anh.” Nhạc Dư quay đầu, nhấn mạnh từng từ một.
***
Đợt nghỉ hè này, Nhạc Dư không định trở về Hồi Thành mà muốn ở lại Bắc Hoài để tìm một công việc dạy kèm, kiếm học phí cho năm học tiếp theo. Tuy bắt đầu muộn màng, nhưng cô chẳng mấy sốt ruột dù những nhà có điều kiện khá đã bị người khác nhanh chân giành mất. Trong lúc đợi thông báo từ bên trung gian, cô vùi đầu trong thư viện, đọc tất cả các loại sách để thả lỏng.
Ngày người môi giới có tin cũng là ngày Bắc Hoài đón một trận mưa rả rích, không khí trong lành mát mẻ xua tan cái oi ả của ngày hè.
“Một bé năm, sáu tuổi cần tìm gia sư ấy ạ?” Nhạc Dư cảm thấy khó tin.
“Đâu thể để con trẻ đi sai ngay từ ngay vạch xuất phát được.” Người môi giới lớn giọng: “Chuyện tốt như thế hiếm lắm đấy, cô có nhận không? Không nhận thì tôi đi tìm người khác!”
Nhạc Dư vội đáp: “Tôi nhận.” Sau khi ghi nhớ số điện thoại và địa chỉ, cô nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn.”
Cô cúp điện thoại, đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa tầm tã đã ngừng rơi.
***
Chủ thuê là một người phụ nữ họ Điền xinh đẹp và thông minh, khi cười để lộ cặp lúm đồng tiền.
“Ngô Nhất nhà chị hơi nghịch ngợm, nên chị muốn cho cháu học thơ để xem cháu có chững chạc hơn không.”
Nhạc Dư cười, cho chị xem một số cuốn sách mà cô chuẩn bị sẵn: “Đây là những quyển phù hợp với độ tuổi của em ấy. Em ấy còn bé, có thể nhớ nhanh và lâu hơn người lớn, đọc nhiều sách cũng tốt chị ạ.”
Điền Thấm lật sách, bình tĩnh quan sát Nhạc Dư, càng nhìn càng vừa lòng, đúng là cô gái được người trong nhà giới thiệu có khác, rất đáng tin.
“Được rồi.” Chị đóng sách lại, nói đến thời gian học và tiền lương: “Em thấy như thế có ổn không?”
Điều kiện còn tốt hơn cả những gì người môi giới đã giới thiệu. Nhạc Dư thoáng sững sờ, sau đó gật đầu: “Thời gian của em rất tự do nên sắp xếp như vậy là được rồi chị ạ.”
“Thế thì tốt quá,” Điền Thấm đứng dậy, vươn tay: “Ngô Nhất nhà chị nhờ cả vào em nhé.”
Nhạc Dư bắt tay với chị, vừa nói lời cảm ơn thì chuông cửa reo vang.
Dì giúp việc chạy ra mở cửa, có người bước vào, Nhạc Dư không nhìn người kia mà cúi đầu sắp xếp lại sách, chuẩn bị lên gặp học sinh của mình.
“Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à? Sao lại có thời gian qua đây thế.”
Người đàn ông không để tâm đến lời chế giễu. Anh hỏi: “Ngô Nhất đâu ạ?”
Nghe thấy giọng nói ấy, tay Nhạc Dư cứng đờ.
“Cháu đang ở trên gác.”
Người nọ lại hỏi: “Đây là gia sư của Ngô Nhất hả chị?”
Điền Thấm liếc anh với vẻ kỳ quái: “Đúng vậy.”
“Em không làm phiền hai người đấy chứ?”
“Không, bọn chị vừa bàn xong rồi.”
Trong lúc ngẩng đầu , Nhạc Dư tự dối lòng rằng mình nhất định đã nghe nhầm, đến khi thực sự trông thấy gương mặt kia, cô mới hoàn toàn hết hy vọng.