Gần đây Nhạc Dư bận đến sứt đầu mẻ trán, nguyên nhân là bởi giáo sư Lý – người dạy môn Lịch sử cận đại có ý định mời cô làm trợ lý, đi cùng thầy đến thành phố khác để giảng dạy. Thời gian được ấn định vào giữa tháng Sáu, đúng vào cuối kỳ, nếu Nhạc Dư đi cùng, cô chẳng những có thể miễn thi mà còn được điểm giỏi vô điều kiện.
Điều kiện để giành được vị trí này không hề dễ dàng, được đo lường dựa trên kết quả kiểm tra và đánh giá thành tích trong suốt hai năm học. Nhạc Dư vốn có một đối thủ cạnh tranh, nhưng người nọ lấy lý do đang làm nghiên cứu để từ chối ngay từ phút đầu, thế nên tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Nhạc Dư là lựa chọn tốt nhất, ngay chính giáo sư Lý cũng nói với cô như vậy.
Trong thời gian này, Nhạc Dư sắp xếp các tài liệu và văn kiện mà giáo sư Lý yêu cầu thành một hồ sơ, rà soát nội dung không dưới mười lần, quầng thâm in dưới mắt hồi lâu, nhưng cô cam tâm tình nguyện, không phải vì điểm cao mà vì đây là kinh nghiệm cô có thể nắm trong tay. Cơ hội này rất hiếm, cô đương nhiên phải quý trọng nó.
Nhưng, chẳng ai biết trước được chữ ngờ.
Một tuần trước khi lên đường, giáo sư Lý đột nhiên gọi điện thông báo với Nhạc Dư về việc đổi người, bảo cô mang hồ sơ đã sửa đến văn phòng và chuyển giao cho đối phương.
Đây không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.
Nghe được tên người giành vị trí của mình, Nhạc Dư không cần hỏi nhiều cũng đoán được nguyên nhân. Người nọ là Hoàng Duyệt, một sinh viên con ông cháu cha có bối cảnh đủ cho người ta bàn tán suốt hai năm.
Nhạc Dư không còn lòng dạ nào để tranh cãi, phờ phạc đáp buổi chiều sẽ đưa tài liệu đến, sau đó cúp máy, ngay cả chuyện “đền bù” mà giáo sư Lý nói cũng không nghe lọt.
Cô không để bụng việc này.
Chỉ là cảm thấy bất lực mà thôi.
***
Anh chàng Hồ Đông Du thường được vô số người đưa tin đến tận tai là một người không gì không nắm rõ.
Đặc biệt, khi biết Hoắc Tuân dường như có hứng thú với Nhạc Dư, sự chú ý của anh chàng đối với Nhạc Dư đã lên đến đỉnh điểm, ngay tới tin cô bị người khác thay thế cũng biết sớm hơn khổ chủ cả nửa buổi sáng.
Nhưng chàng ta không báo liền cho Hoắc Tuân mà chờ đến ngày hôm sau mới gọi điện thoại cho người bạn đang đi công tác ở nơi khác.
Cuộc gọi vừa được kết nối, anh chàng đi thẳng vào đề: “Cô bé của cậu bị người ta ám hại rồi.”
Hoắc Tuân mới kết thúc một cuộc họp, vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về dự án. Anh nhíu mày: “Ai cơ?”
Hồ Đông Du không giải thích rõ mà tiếp tục câu chuyện của bản thân, thông báo sự việc rõ ràng chỉ trong hai, ba câu: “Hết rồi đấy, cậu thấy thế nào?”
Tuy Hồ Đông Du dùng “cô bé” suốt cả quá trình, nhưng Hoắc Tuân vẫn biết anh chàng đang nói đến ai. Anh vừa lẳng lặng vẫy tay gọi trợ lý Sử vừa hỏi: “Thái độ của cô ấy thế nào?”
“Tưởng cậu không biết cô bé đó là ai chứ?” Hồ Đông Du cười một tiếng quái gở, không ăn ngay nói thật: “Còn thế nào nữa? Lặng lẽ gạt nước mắt chứ sao.”
Nói đến đây, Hồ Đông Du đã phải nhìn Nhạc Dư với con mắt khác xưa. Không khóc không quậy, bàn giao mọi thứ xong thì bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi, không có bất kỳ một lời oán thán nào, trong khi người khác dành những một tháng để đối phó với kỳ thi cuối kỳ, cô chẳng những phải ngậm bồ hòn mà còn nước đến chân mới nhảy.
“Gạt nước mắt?” Hoắc Tuân chưa bao giờ trông thấy Nhạc Dư khóc, nhưng hình ảnh ấy lại vô thức hiện lên trong tâm trí anh, từng giọt nước mắt tràn khóe mi cô, trông đáng thương biết bao.
Dù biết vỉ thuốc đau dạ dày mà Nhạc Dư từng đưa là để trả cho tiền cháo, nhưng anh không ngại lấy đó làm cái cớ để ra mặt vì cô.
“Đã rõ.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Tuân thầm thì vài câu với trợ lý Sử, cuối cùng bổ sung: “Đừng để người ta lỡ miệng.”
Anh muốn đích thân nói với Nhạc Dư.
***
Cuộc sống tựa như một chuyến tàu lượn siêu tốc. Ít nhất, Nhạc Dư cảm thấy những gì mình đã trải qua trong gần một tháng này rất kích thích.
Sau khi nhận được thông báo bị thay thế từ giáo sư Lý, hai ngày sau, vị trí thuộc về cô lại trở về dưới mông cô.
Cô nghi hoặc hỏi Phan Bối, cô nàng cũng không rõ đầu cua tai nheo: “Không phải là… nhà Hoàng Duyệt đột nhiên thất thế đấy chứ? Nếu không thì khó hiểu thật!”
“Thất thế cái nỗi gì? Lúc nó nguýt tớ, vẻ thượng đẳng còn át cả cơn giận đấy.”
Phan Bối nhún vai: “Tớ cũng chẳng biết,” rồi lại cười, “nhưng quan tâm làm gì! Đấy vốn chính là vị trí của cậu, giành lại được thì chứng tỏ cậu đủ tư cách, chúng ta không thẹn với lương tâm.”
Nhạc Dư cũng nở nụ cười, cô đã sầu lòng hai ngày nay, may mà sau cơn mưa trời lại sáng: “Tí nữa tớ đi nhận bưu phẩm, cậu muốn ăn gì, tớ mời.”
Thấy Phan Bối chuẩn bị được voi đòi tiên, cô lập tức ngăn chặn: “Quán Sa Huyện ở cổng trường, chọn đi.”
“Oè, chán thế.” Phan Bối tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng lại không khách sáo gọi tên vài món ăn vặt. Nhạc Dư đang vui nên tủm tỉm đồng ý.
Tay trái cầm bưu phẩm, tay phải xách cơm trưa, Nhạc Dư đã chạm mặt Hoắc Tuân trong tư thế ấy.
Xe của Hoắc Tuân đỗ dưới một tàng cây, anh mặc áo sơ mi và quần âu, tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải dùng di động, thân hình rắn rỏi tựa lên cửa xe, lười biếng và kiêu ngạo.
Oan gia ngõ hẹp.
Nhạc Dư đang định đi đường vòng theo bản năng thì Hoắc Tuân bỗng ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau, hai ba bước chân của anh cản cô lại.
“Trốn tôi à?”
Nhạc Dư nở nụ cười xấu hổ, tránh không đáp lời: “Giám đốc Hoắc, trùng hợp quá.”
“Không trùng hợp.” Hoắc Tuân lại một lần nữa phá đám: “Tôi đến đây để tìm cô.”
“Tìm tôi làm gì?”
“Lên xe rồi nói.”
Nhạc Dư lùi về phía sau, khuôn mặt tràn đầy vẻ cảnh giác: “Không cần thiết lắm thì phải?”
Hoắc Tuân lùi bước, khoanh tay: “Vậy sao?”
Hiện đang là giữa trưa, là giờ cao điểm tan học, quanh cổng trường tấp nập bóng người. Lúc này đã có người tò mò nhìn sang, Nhạc Dư không dám nói thẳng, tay cầm đồ đạc lỉnh kỉnh cũng không dễ chạy trốn, cô đành bỏ cuộc: “… Có lẽ chúng ta nên lên xe rồi nói chuyện.”
Cửa xe đóng lại, Nhạc Dư cảm thấy vô cùng áp lực, tim đập như trống, cô lại hỏi: “Giám đốc Hoắc tìm tôi có việc gì?”
Hoắc Tuân được hỏi mà không đáp: “Tôi tưởng sau bữa cháo đấy chúng ta đã xem như bạn bè rồi chứ.” Khi đưa thuốc cho anh, cô còn cười rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nay lại đột nhiên trở mặt xa cách.
Nhạc Dư nhìn anh bằng ánh mắt vẻ kỳ quái: “Chỉ mỗi việc này thôi sao?” Không biết có phải là do ảnh hưởng từ ấn tượng ban đầu hay không mà cô luôn cảm thấy anh có ý xấu.
Là bạn hay không phải bạn gì chứ? Còn lâu cô mới tin!
Hoắc Tuân thẳng thừng: “Nên tôi rất muốn biết vì sao cô lại ghét tôi như vậy.”
Nghe đến đây, Nhạc Dư chột dạ rời mắt: “Tôi đâu có ghét ngài.”
Không chịu nói sao? Hoắc Tuân cũng không vội, anh đặt tay lên vô lăng, bảo: “Nếu đã vậy thì cùng đi ăn cơm với tôi đi. Tôi vừa xuống máy bay, đang thấy hơi đói.”
Nhạc Dư bỗng nhớ đến lời Phan Bối từng nói, lông tơ suýt thì dựng ngược. Cô dán chặt lên cửa xe: “Giám đốc Hoắc, ngài có thể tìm người khác để cùng đi ăn cơm, chúng ta có thân quen mấy đâu.”
Thật đúng là… bó tay.
Hoắc Tuân vừa tức vừa buồn cười, anh ra đòn sát thủ: “Tôi vừa giúp cô xong mà cô lại nỡ đối xử với tôi như vậy hả?”