Ăn cơm cùng lãnh đạo là một quá trình rất đỗi gian lao.
Đói bụng là thế, nhưng Nhạc Dư lại không dám thả cửa, món gì dừng trước mặt thì mới ăn món đó. Đũa ngừng rồi, dạ còn chưa no.
Sau khi tan tiệc, những người khác dường như có ý đi tăng hai, nhóm sinh viên bọn họ vướng giờ giới nghiêm nên không thể đi cùng. Ký túc xá đóng cửa vào lúc mười một giờ, vẫn còn khoảng hai tiếng nữa, Nhạc Dư sờ bụng, thầm nghĩ lát phải làm chầu khuya rồi mới về. Để mặc vừa lễ phục, cô đã phải nhịn ăn suốt cả ngày hôm nay, mấy miếng rau cải trên bàn tiệc chẳng bõ dính răng.
Nhìn theo tốp lãnh đạo ra cửa khách sạn, cô thở phào, định bụng đón xe về trường, xa xỉ một phen. Lúc này có người vỗ vai cô, cô ngơ ngác quay đầu, là một đàn chị trong hội học sinh, hỏi cô có muốn cùng đi ăn khuya hay không.
Nhạc Dư đắn đo, dù sao hai bên cũng không mấy thân quen, bản thân cô lại không cởi mở, chỉ sợ nói chuyện bị gượng. Đương lúc cô đang nghĩ cách từ chối thì nghe thấy có người gọi mình từ đằng xa, cô lễ phép nhờ đàn chị đứng chờ trong chốc lát rồi bước về phía đó.
Người trước mặt có hơi quen mắt, nhưng Nhạc Dư không nhớ đã từng gặp người nọ ở đâu. Cô nở nụ cười khách sáo: “Anh tìm tôi à?”
Trợ lý Sử mặt không đổi sắc nói dối: “Cô Nhạc, thầy phó hiệu trưởng tìm cô có việc, đang chờ cô ở cửa.”
“Thế ạ?” Phó hiệu trưởng là người dạy khóa bọn họ môn Văn học Trung Quốc trong học kỳ này, Nhạc Dư gật đầu, chẳng hề nghi ngờ: “Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.”
Có sẵn cái cớ ấy, việc từ chối đàn chị trở nên dễ dàng hơn hẳn.
Sau khi Nhạc Dư rời đi, vài người ùa lên từ phía sau đàn chị: “Sao thế? Con bé đó không nể mặt à?” Bọn họ đều là thành viên của hội học sinh, còn Nhạc Dư chỉ là lính mới được xếp vào tạm thời, ngờ đâu đàn em lại không biết điều như vậy.
Đàn chị nhún vai: “Nó bảo thầy tìm nó có việc, ai mà biết được?” Đoạn vỗ vỗ tay: “Kệ nó, mình đi đi, không có người ngoài càng vui.”
Ở đầu bên kia, tại cửa khách sạn.
Nhạc Dư không nhìn thấy thầy giáo của mình, nhưng lại bắt gặp vị giám đốc họ Hoắc mà ai ai trên bàn cơm cũng muốn cụng ly. Sợ lâm vào thế lúng túng, cô nghiêng người, vờ như không thấy anh.
Hoắc Tuân vừa ra ngoài đã trông thấy Nhạc Dư, không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện tốt mà trợ lý Sử làm. Anh xoa ấn đường, bước qua chờ tài xế, chỉ đứng cách Nhạc Dư khoảng hai mét.
Sau lưng vẫn luôn yên ắng, Nhạc Dư tưởng rằng người đã rời đi. Cô gãi đầu, ngoái lại, bất giác đối diện với một đôi mắt buốt giá.
“Giám… Giám đốc Hoắc, trùng hợp quá.” Giờ có gãi đầu cũng không giấu hết được vẻ lúng túng.
“Cũng không hẳn, chúng ta vừa cùng ăn cơm xong.” Tuy rằng trên bàn tiệc hai người chẳng nói với nhau câu nào.
“…” Nhạc Dư không biết phó hiệu trưởng đã đi đâu, đành phải cố gắng tìm đề tài trò chuyện: “Sao ngài không đi cùng với các giáo viên vậy?”
“Bệnh đau dạ dày của tôi tái phát.”
Nhạc Dư dè dặt quan sát anh, không nhìn ra điều gì bất ổn, thầm hiểu đó có lẽ chỉ là một cái cớ.
“Hóa ra là thế, vậy ngài chú ý việc ăn uống,” Nhạc Dư ngập ngừng, “và uống nhiều nước ấm vào nhé.”
Hoắc Tuân liếc cô với vẻ lạ lùng, đúng lúc này tài xế lái xe đến, anh hỏi: “Cô phải về trường à? Tiện đường đấy, cùng đi với tôi không?”
“Thôi, tôi đang đợi người.”
“Vậy người đó đâu?”
“Tôi không biết.”
“Cô đang chờ ai thế?”
Nhạc Dư báo tên.
“Đi rồi.” Thấy cô còn ngơ ngác, Hoắc Tuân kiên nhẫn lặp lại: “Người cô chờ đã đi rồi.”
“Nhưng…” Nhạc Dư ngạc nhiên, cuối cùng nhận ra là mình bị cho leo cây. Cô đau khổ cúi đầu: “Vậy à.”
Tài xế mở cửa cho Hoắc Tuân, anh không vào xe mà nhìn cô: “Cô có đi không?” Anh tự nhủ đây là mớ lộn xộn do trợ lý Sử tạo nên, anh không thể không xử lý, đâu thể lừa cô bé xong lại để cô đứng một mình chờ bên đường được.
“Hả?” Nhạc Dư giật mình, xua tay: “Không cần không cần, tôi không về trường ngay. Tôi… tôi đang định đi ăn vặt.” Cô hối hận nghĩ, trong trường hợp hai bên đều không thân, chẳng thà đi với đàn chị còn hơn.
Hoắc Tuân nhướng mày: “Khéo thật, tôi cũng đang phải ăn cái gì đấy. Lên xe đi, để tôi đưa cô đến quán cháo này tuyệt lắm.”
Nhạc Dư không nhúc nhích, nhận ra rằng bản thân không hiểu được tình huống trước mắt, sao cô lại cảm thấy mình đang bị dắt mũi nhỉ?
“Cô định từ chối tôi một lần nữa à?”
Câu nói này thiêu rụi mọi mạch não của Nhạc Dư, không ngờ Hoắc Tuân vẫn còn nhớ chuyện nửa năm về trước. Mặt cô nóng bừng, cao giọng giải thích: “Không phải thế.”
“Vậy lên xe đi.”
“… Vâng.”
Nhạc Dư thầm rủa bản thân, đúng là đồ không có nguyên tắc, dễ dàng cúi đầu trước “thế lực gian ác”, đồng thời cũng thật giả đối, từ chối người cũng phải xem thân phận. Haizz.
Hoắc Tuân đưa cô đến một quán cháo nằm sâu trong một hẻm nhỏ, quán buôn bán đắt khách, bàn ghế sắp sửa lấn lên đường tới nơi.
“Cô ăn ở đây bao giờ chưa?”
Suốt dọc đường hai người không trò chuyện, lúc này Hoắc Tuân đột nhiên mở miệng, Nhạc Dư lỡ nửa nhịp mới trả lời: “Chưa.”
“Cháo bồ câu và bánh quẩy ở đây ngon lắm. Tìm chỗ ngồi đi, tôi đi gọi món.”
Nhạc Dư tựa như một binh lính tuân theo mệnh lệnh, cô ngồi trên ghế nhựa, nhìn bóng lưng của vị tướng quân kia, cảm thấy thật quá đỗi diệu kì.
Trong mắt cô, Hoắc Tuân không nên xuất hiện ở một nơi nhuốm khói dầu như vậy, anh hẳn là nên ở tít trên cao, không ăn khớp với nơi này. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Sau khi cởi chiếc áo vest ra, anh xắn cao ống tay áo, hơi khom lưng trò chuyện với chủ cửa hàng. Ngoại trừ bờ vai rộng, vòng eo thon, cặp chân dài và khí chất cao quý, nhìn từ xa, anh tựa như một nhân viên bình thường…
Nghĩ đến đây, Nhạc Dư lắc đầu, không rõ bản thân suy nghĩ những chuyện vẩn vơ ấy làm gì. Cô ngẩng đầu ngắm ánh trăng trong vắt, người như vậy dù trông giống người bình thường, nhưng cũng đã định trước là không tầm thường, vốn không ở trong cùng một thế giới với cô.
Cô và anh cùng có mặt tại nơi đây cũng chỉ vì trùng hợp mà thôi.