Tối đến, Hoắc Tuân theo Nhạc Dư vào phòng riêng. Cô vung ngón tay: “Phòng anh ở phía đối diện kìa.”
Hoắc Tuân nói khoác mà chẳng ngượng: “Anh đang đi tham quan mà.”
Nhạc Dư buồn cười vì sự chai lì của anh, không giữ nổi vẻ nghiêm túc. Cô ngồi lên giường, ngước nhìn anh: “Đảo mắt cái thôi là xem xong hết, ra ngoài được chưa nào?”
Nơi Nhạc Dư sinh sống từ thuở bé rất nhỏ, có giường và bàn học nối liền với tủ quần áo, chẳng chừa lại bất kỳ không gian nào. Hoắc Tuân đảo qua đảo lại giữa bàn học và ngăn tủ phía trên, xem cho đã mắt rồi mới ngồi xuống cạnh cô: “Anh cảm thấy chúng mình có thể nghiên cứu thảo luận sâu hơn nữa.”
Nhạc Dư bị vẻ nghiêm trang của anh thuyết phục, cô ngả ra giường: “Vậy anh định nghiên cứu thảo luận như thế nào?”
“Như thế này.” Hoắc Tuân chống một tay trên giường, tay kia mò lên eo cô.
Bởi vì đang ở nhà, Nhạc Dư mặc một bộ đồ ngủ cũ. Hồi Thành không lắp máy sưởi ở trong phòng như Bắc Hoài, nhiệt độ ngoài trời thế nào thì trong nhà là thế nấy, có khi còn thấp hơn. Nhạc Dư vốn sợ lạnh, vì thế ngoài bộ đồ ngủ, cô còn “trang bị” thêm một lớp đồ giữ nhiệt.
“Sao em mặc lắm thế?”
Nhạc Dư đã quên bẵng chuyện kiểu dáng của bộ quần áo giữ nhiệt quá đỗi già dặn, cô buồn bực che mặt, nghẹn giọng đáp: “Em sợ lạnh.”
“Tí sẽ không lạnh nữa.” Hoắc Tuân vén cao vạt áo, nắm lấy bầu ngực mềm mềm lành lạnh: “Bộ này đàn hồi quá.”
Nhạc Dư không thích anh cứ giữ mãi áo như thế, chủ động mở chân quấn lấy anh: “Nếu anh thích thì bao giờ về em mua chục cái cho anh mặc đã đời luôn.”
Hoắc Tuân tưởng thật: “Cũng được.”
Nhạc Dư không còn lời nào để nói, nhưng Hoắc Tuân cũng chẳng cần cô đáp lại. Sau khúc dạo đầu, anh ép hai đùi của cô vào nhau, rồi vùi vật thô dài vào hoa huyệt.
“A a…” Nơi trống rỗng được lấp đầy, Nhạc Dư khẽ rên rỉ, bám dính lấy Hoắc Tuân như bạch tuộc mềm mại không xương, thịt trai cuốn vào bên trong cùng cự vật khiến cô vừa đau vừa ngứa.
Vật kia không ngừng ra vào, âm thanh va chạm của cơ thể, tiếng nước như từng hồi nấc cụt, tất cả ùa vào tai Nhạc Dư. Bình thường Hoắc Tuân dịu dàng và săn sóc là thế, nhưng khi ở trên giường thì anh lại nắm toàn quyền chủ động. Nhạc Dư thích nhất vẻ trái ngược và đầy nồng nhiệt mà không một ai hay biết này, cô cắn lên xương quai xanh của anh, nói: “Hoắc Tuân, anh tuyệt quá…”
Hoắc Tuân được khen càng thêm ra sức, đỡ Nhạc Dư nằm nghiêng rồi tiếp tục cần mẫn, hận không thể nhét cả túi ngọc vào, từng cái nhấn mình của anh khiến đầu óc cô trống rỗng.
Nhạc Dư chưa bao giờ nghĩ hai người sẽ làm tình tại căn phòng này. Trước kia, cô luôn cho rằng mình và Hoắc Tuân không thể đi xa như thế. “Chia tay” tựa như một cây đao lủng lẳng trên đầu cô, dường như chỉ một cơn gió thoảng qua cũng có thể đẩy nó xuống.
Để có thể thoải mái chia tay, cô không dám tiếp xúc quá nhiều với cuộc sống của Hoắc Tuân, bí mật gây dựng một kho bạc nhỏ, thậm chí còn cố chấp tự trả khoản vay mua nhà bên khu chung cư Hạnh Kiều, không cho Hoắc Tuân nhúng tay, dù anh có thể thầu cả tòa nhà cho cô một khi cô mở miệng.
Nhưng hiện tại đã không còn giống lúc trước. Nhạc Dư trở nên tham lam, muốn ở bên Hoắc Tuân mãi mãi. Cho dù cô biết khoảng cách giữa cả hai không hề nhỏ, cô cũng muốn cố gắng rút ngắn khoảng cách này.
Hoắc Tuân quá đỗi tuyệt vời, cô không muốn nhường anh cho người khác.
Trong không gian thân thuộc, Nhạc Dư ôm ghì Hoắc Tuân, nâng cao mông lên, cơ thể gần như rời khỏi giường. Vật nóng bỏng vùi vào sâu bên trong, một tiếng rên rỉ tràn ra, ấy là sự thỏa mãn vô tận của cô.
Lối vào khít khao khiến gậy thịt căng phồng, Hoắc Tuân sờ lên mông Nhạc Dư, bờ mông cô đẫm mật dịch, thấm ướt vải vóc. Anh cảm thấy kinh ngạc với sự nhiệt tình của cô, đồng thời thích thú với nó, kéo gối lót dưới vùng eo rồi ép cặp đùi của cô xuống, ra vào như đóng cọc, đôi mắt sáng quắc: “Em thích làm ở đây à?”
Nửa thân dưới bị thâm nhập bắn nước tứ tung, Nhạc Dư bớt chút tâm trí để gật đầu: “Ừm…”
Hoắc Tuân thoáng nhướn mình, thọc vào càng tợn, càng mạnh: “Vậy sau này mình về thường xuyên nhé.”
Tiếng rên rỉ bên tai không dứt, cuối cùng ga giường và vỏ gối xấu số cũng ướt đẫm.
Mười giờ tối, Nhạc Dư bọc mình trong chăn ngồi trên thảm, nhìn Hoắc Tuân đổi ga giường. Mới nãy anh còn giúp cô tắm rửa, cô không hiểu vì sao anh lại giàu tinh lực đến thế.
Thay ga giường xong, Hoắc Tuân lại gần ôm Nhạc Dư: “Đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ sao anh lắm tinh lực thế.”
Hoắc Tuân khựng lại, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu em thực sự muốn biết thì anh có thể giải phóng nhiều tinh lực với em hơn.”
“…” Nhạc Dư quay mặt đi: “Thôi em xin.”
Sau khi tắm rửa và tán dóc, Nhạc Dư hoạt bát hơn hẳn, cô nằm trên người Hoắc Tuân, mặc cho anh vuốt ve mái tóc của cô, bản thân thì bắt đầu nghịch di động.
“Di động có thú vị bằng anh không?” Tiếng Hoắc Tuân vang lên từ đỉnh đầu.
Cô hầm hừ: “Em đang nói chuyện với mẹ em.”
“Mẹ bảo gì anh thế?”
Nhạc Dư đã hoàn toàn miễn dịch với kiểu thắt chặt quan hệ của anh, thẳng thừng phớt lờ. Đúng lúc này Dư Tú nhắn đến, cô vừa đọc đã thấy sầu lòng, giơ di động đến trước mặt anh: “Mẹ em còn tốt với anh hơn cả em nữa.”
“Mai dậy sớm làm bữa sáng, đừng để… Tiểu Hoắc đói.” Hoắc Tuân đọc thành tiếng, anh cười toe, vân vê vành tai cô: “Tị với anh à? Nhưng Nhạc Nhạc này, anh thực sự rất vui khi biết người nhà của em hài lòng với anh.”
Nhạc Dư không đáp lời ngay, mà chợt nhớ đến Dư Tú. Cô biết vì sao mẹ lại nhiệt tình với Hoắc Tuân như vậy.
Bà làm thế là vì muốn tốt cho cô.
Cô thích Hoắc Tuân, Dư Tú tôn trọng cô, yêu ai yêu cả đường đi, hơn nữa bản thân Hoắc Tuân vốn đã tỏa sáng, bà vừa lòng với anh là chuyện hết sức bình thường. Vả lại… ngoài lý do không nên thất lễ với khách, hẳn bà đã nghĩ, nếu bà đối xử tốt với anh thì anh cũng sẽ đối xử tốt với con gái của bà.
Nhạc Dư hiểu hết, chỉ là cô và mẹ đều đã quen dùng một cách khác để che đậy nơi mềm mại khôn cùng ở trong lòng mà thôi.
Nghĩ đến đây, mũi cô bỗng cay cay, mặt cau mày có với Hoắc Tuân: “Tị chứ sao không!”