Trên đường trở về từ cầu Cầu Vồng, Nhạc Dư thèm ăn bánh ga tô nên Hoắc Tuân mua cho cô một miếng, song cô chỉ ăn mỗi phần bánh, bỏ lại non nửa cốc kem bơ vì không hợp khẩu vị.
Thế là lúc này cốc kem có đất dụng võ.
Vật nam tính hừng hực khí thế vọt vào hoa huyệt, đương lúc Nhạc Dư động tình rên rỉ, ngón tay Hoắc Tuân quét một vòng quanh thân bánh. Anh cẩn thận quét lớp kem bơ dày trên đầu ngón tay lên đỉnh đồi tựa như đang trang trí đồ ngọt, sau đó tấm tắc khen: “Trông ngon quá.”
Bộ phận mẫn cảm nhất của Nhạc Dư là đôi gò bồng đào, cô ưỡn cong nửa người trên như trăng rằm: “Lạnh quá, anh mau ăn đi.”
“Vội gì.”
Hoắc Tuân nâng chân Nhạc Dư lên quấn quanh eo mình, đưa mông thúc mạnh vật nam tính vào hoa huyệt, anh cúi đầu liếm từ nhân ngư tuyến lên, đến khi gặp kem bơ, anh không xử lý mà vòng qua mút bầu ngực run đến độ nổi da gà của cô.
Có chút gì đó trăng trắng dính lên mặt anh. Mặt cô đỏ lựng vì xấu hổ, đang định lau sạch ngực thì tay bị kìm lại.
“Anh đừng nghịch nữa… A!”
Còn chưa dứt lời, Hoắc Tuân đã ngậm trọn kem bơ và nhũ hoa vào miệng, bấy giờ anh mới ngấu nghiến như chết đói. Nhạc Dư rên rỉ vì niềm hoan lạc, cặp mông đầy đặn vui vẻ uốn mình để vật nam tính vào càng thông thuận: “Sướng quá đi.”
Hoắc Tuân ăn sạch kem bơ rồi ngậm nhũ hoa sưng đỏ lên cao, bầu ngực mềm mại bị kéo giãn, Nhạc Dư rên rỉ, anh bèn vỗ lên mông cô.
“Không được kẹp chặt như thế!”
Nhạc Dư ấm ức đến suýt khóc, cô đâu thể khống chế được cái này! Cô bám chặt vào anh: “Anh làm nhanh lên thì sẽ không chặt như vậy nữa.”
Hoắc Tuân nghe xong trực tiếp văng tục. Anh bỗng bế bổng Nhạc Dư, đè cô trước cửa sổ sát đất, thấy cô sắp sửa hét toáng lên, anh dứt khoát chúi người chặn miệng cô lại, nuốt sạch những giãy dụa của cô vào bụng.
Sau màn hôn lưỡi, cảm thấy người phụ nữ ở dưới thân đã nhũn ra, vật nam tính chôn sâu trong hoa huyệt của Hoắc Tuân từ từ hồi phục nhịp điệu, tuy thúc không mạnh nhưng lại rất nhanh. Tấm kính sau lưng khiến Nhạc Dư cảm thấy không an toàn, cô bám chặt vào anh, bờ mông rung lắc vì tần suất va chạm cực nhanh, cuống cuồng xin tha: “Chậm một chút, chậm một chút, em sợ…”
“Đừng sợ.”
Có lẽ là vì căng thẳng quá độ, mật dịch trong hoa huyệt tắc nghẽn như đường vành đai 2 của Bắc Hoài, nửa thân dưới bị siết chặt bao nhiêu thì Hoắc Tuân càng sung sướng bấy nhiêu. Anh đâm sâu vào trong: “Cưng à, mình thử cửa sau được không?”
“Đừng!” Cô sẽ sợ chết khiếp đấy!
Hoắc Tuân đành bó tay. Nhác thấy chiếc cà vạt vắt trên sofa ở kế bên, anh thả chậm động tác, vươn tay cuốn cà vạt quanh cổ tay rồi lập tức vòng đến trước mặt Nhạc Dư.
“Làm… Hoắc Tuân?”
Trước mắt tối sầm, Nhạc Dư vô thức siết chặt hoa huyệt, Hoắc Tuân túa mồ hôi lạnh, hít hà một hơi, cắn răng nói: “Không nhìn thấy gì thì em sẽ không sợ.”
“Nhưng…” Vùng gáy căng lên, Nhạc Dư chưa kịp xen miệng thì đã bị xoay người. Tuy không nhìn thấy gì, song chính bởi vậy nên những giác quan khác của cô đều phóng đại đến cực hạn.
Bầu ngực nặng trĩu bị ép vào nhau, nhũ hoa dán lên mặt kính lạnh băng biến dạng, vật nam tính dường như trở nên to hơn khi thâm nhập từ phía sau, chạm đến những nơi sâu thẳm, hô hấp của Nhạc Dư bị chướng ngại vật trước mặt cản đường, lan tỏa trở lại bên miệng cô như thể ai đó đang phả hơi thở về phía này.
Đầu óc Nhạc Dư rối bời, toàn thân tê dại vì tiếng rên khẽ của Hoắc Tuân, anh cười trêu: “Mới thế mà đã ra rồi à?”
Nửa thân dưới của cô ướt dầm dề, trên mặt thì đẫm nước mắt, thấm ướt miếng vải che: “Anh đừng làm nữa… Sẽ rách mất…”
“Không đâu Nhạc Nhạc,” Hoắc Tuân bóp bầu ngực phải của cô rồi cắn lên tai trái, “em sẽ sướng ngây ngất.”
Túi ngọc vỗ phành phạch lên bờ mông của Nhạc Dư, cằm cô nhói đau, có đôi môi tiến đến, cô duỗi lưỡi quấn quýt lấy đầu lưỡi của Hoắc Tuân, mình mẩy ướt đẫm như bị giội nước.
Mãi cho đến khi ngừng chiến, Nhạc Dư vẫn còn chưa thôi khóc lóc. Cô vượt qua nửa sau cuộc yêu trong kinh hãi, cà vạt đã sớm rơi xuống tự bao giờ. Vất vả lắm mới đợi được đến khi Hoắc Tuân nhả đạn, người cô mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất như không có xương, lên án anh: “Anh không yêu em!”
“Ai bảo anh không yêu em?”
Sau cuộc mây mưa, giọng anh khàn khàn mà trầm lắng, cô vừa ngẩn ngơ vừa hốt hoảng, trái tim không khỏi xốn xang, bởi vì anh nói anh yêu cô.
Hoắc Tuân không biết điều này, anh rút giấy lau mình cho Nhạc Dư, có điều đôi bên đều quá đỗi nhếch nhác nên không thể lau sạch. Anh vứt tờ giấy bẩn, ra chiều định ôm cô, thấy cô như ngây như giận nên mềm giọng: “Anh sai rồi.”
Nhạc Dư cà lăm: “Anh… Anh sai ở đâu cơ?”
Hoắc Tuân nghiêm cẩn đáp: “Anh sai ở chỗ không kiểm soát được bản thân và không suy xét đến nỗi sợ của em.”
“…” Đôi mắt ngấn lệ của Nhạc Dư mờ mịt nhìn anh đăm đăm, thật lâu sau, cô giang tay: “Ôm em đi tắm.”
Hoắc Tuân cười: “Sẽ không có lần sau đâu.”
Nhạc Dư làm tổ trong vòng tay anh nhăn mũi, bức bối cắn một cái lên cổ anh: “Còn lâu em mới tin.”
Vì thể nào cô cũng hùa vào làm bậy cùng anh thôi.
***
Ngày Nhạc Dư rời cảng biển, trời đổ mưa lớn.
Hoắc Tuân đưa cô đến sân bay: “Em vừa đi là thời tiết đổi theo liền.”
Nhạc Dư: “Chắc mấy ngày nữa sẽ lạnh đấy, anh nhớ mặc ấm nhé.”
“Anh biết rồi.” Hoắc Tuân bảo cô tựa vào mình: “Năm nay sinh nhật em ở ngay trước Tết, chẳng biết anh có thể mừng sinh nhật cùng em không.”
Tết năm nay đến sớm vào ngày mùng bảy tháng Hai, vừa khéo ở sau sinh nhật của Nhạc Dư. Năm ngoái Hoắc Tuân còn có thể mừng sinh nhật cùng cô ở Bắc Hoài, năm nay có lẽ cô chỉ còn nước về Hồi Thành.
“Không sao, có phải ngày gì đặc biệt đâu.”
Hoắc Tuân nhìn vào mắt cô: “Nhạc Nhạc, thật ra em có thể giận anh mà.”
Nhạc Dư thân mật cạ cạ cằm anh: “Giận dỗi làm gì? Phí thời gian ra.”
Hoắc Tuân im lặng một hồi, rồi nói lên lời đắn đo đã lâu: “Có thể ngày đấy anh sẽ bận, bao giờ xong việc anh gọi video cho em sau, được không?”
Tuy miệng nói không sao, nhưng khi nghe thấy câu ấy, Nhạc Dư vẫn cảm thấy hụt hẫng. Cô nở nụ cười miễn cưỡng: “Được.”