Nhạc Dư vừa tắm rửa, thế nên miệng Hoắc Tuân ngập mùi dâu khi hôn cô. Anh mút đóa mai trên đồi, phân tâm hỏi: “Em đổi sữa tắm hả?”
“Trước…” Cô mẫn cảm khép chân lại, một tay ôm đầu anh, tay kia mơn trớn sống lưng, “trước anh chả bảo anh thích vị ngọt còn gì.”
Từ xưa đến nay Nhạc Dư chỉ dùng sữa tắm mùi bạc hà, vì thế cô bèn mua vài loại mới, mang chai sữa tắm mùi dâu ngọt ngào nhất đến cảng biển.
“Thích anh đến thế cơ à?” Nụ hôn ướt át của Hoắc Tuân dần nhích cao, hạ xuống xương quai xanh, xuống cổ, xuống cằm cô,. Vật nam tính ngẩng cao đầu thuận thế đè lên tiểu huyệt, dễ dàng len vào cửa mình, mật dịch dinh dính trào ra, thấm ướt đồi cỏ.
Nhạc Dư hé đôi mắt khép hờ, nhìn lên trần nhà, một chân vòng qua eo Hoắc Tuân, không trả lời thẳng mà nói: “Yêu em đi.”
Hai mắt Hoắc Tuân sáng quắc, cong môi nâng hông cô lên, thung lũng mềm mại xinh đẹp giữa hai chân lộ ra, anh ấn lên âm đế, bất chợt vọt vào, khiến cô trào nước mắt.
“A!”
Nhạc Dư bật dậy, đôi gò bồng đào đầy đặn lắc lư, trên bầu vú phải còn in một hàng dấu răng ngay ngắn, hai viên ô mai sưng như hạt đậu đỏ, quả là cảnh đẹp ý vui.
Hoắc Tuân lau nước mắt cho cô, “Mới thế mà đã sướng phát khóc rồi à?”
Nhạc Dư yêu cái cảm giác vật nam tính lấp đầy nhục huyệt, mạnh mẽ ra vào, tựa như một cây gậy dài tới tận chân trời, xuyên qua tầng mây để nắng chiếu rọi xuống. Cô duỗi tay: “Ôm… ôm em dậy, em muốn tự di chuyển.”
Hoắc Tuân ôm vai Nhạc Dư rồi kéo cô vào lòng mình như cô mong mỏi, vật nam tính chẳng những không rời mật huyệt mà còn vào càng thêm sâu.
Nhạc Dư rên lên, còn chưa bắt đầu di chuyển, đầu ngón chân đã cuộn tròn, cô thoáng nâng mông, trong phút chốc không ngăn nổi làn sóng cao trào.
“Non nớt.” Đúng là thùng rỗng kêu to. Hoắc Tuân cười giễu, sau đó giành lại quyền chủ động, nâng mông cô lên, khi gậy thịt lao lên thì thụp nhục huyệt xuống, khi gậy thịt rút ra thì lại nhấc cô lên, bản hòa tấu lép nhép vang vọng khắp căn phòng.
Nhạc Dư rên rỉ đứt quãng, mật dịch tí tách chảy xuôi, khi cô ngồi xuống, núm vú sẽ cọ lên ngực Hoắc Tuân, quét qua quét lại như cây bông đang bị ép chặt. Anh thấy ngứa ngáy, cúi đầu ngậm một hạt trái cây mà mút lấy mút để.
Nhạc Dư lã chã: “Đừng… rách da mất…”
Hoắc Tuân há miệng liếm láp, “Không rách đâu.” Anh dịu dàng hôn lên đóa mai rồi đảo lưỡi vòng quanh.
Rèm phòng được kéo kín, ánh đèn được chỉnh xuống mức thấp nhất, nhưng Nhạc Dư biết ánh mặt trời ngoài kia chói chang cỡ nào. Mà giữa ban ngày, cô lại nổi cơn hứng tình, khát khao vật nóng bỏng của Hoắc Tuân vào sâu thật sâu, lột sạch mọi ham muốn của cô.
Nửa tháng thiếu vắng chuyện ái ân khiến cô thèm thuồng muốn chết.
Ngồi làm tình là một việc rất tốn sức, Nhạc Dư thấy eo hơi mỏi thì bắt đầu vặn vẹo, “Mình đổi tư thế đi.”
Vừa dứt lời, Hoắc Tuân lập tức đè lên cô, điều chỉnh vị trí của vật nam tính, chậm rãi tiến vào trong chốc lát rồi vội vã thọc vào rút ra.
“A… a… Mạnh, mạnh nữa lên.”
Hoắc Tuân hung hăng cắn lên cằm cô: “Sao em cứ phải làm anh mê mẩn thế?”
Nhạc Dư cười, làm tình đúng là chuyện khiến con người ta sung sướng.
Có lẽ là vì áp lực gần đây quá lớn, hôm nay sức bền của Hoắc Tuân bùng phát, súng trường mãi không nhả đạn, ép Nhạc Dư rên đến mức miệng khô lưỡi đắng. Mãi cho đến lúc cô cảm thấy mình sắp ngất lịm, món đồ trong cơ thể mới vui chơi thỏa thích.
Hoắc Tuân đang chực leo lên đỉnh.
Vật nam tính phấn khích như muốn đưa cả túi ngọc vào, cuối cùng, sau vài cái đưa đẩy vừa mạnh vừa nhanh, vành mắt cô ươn ướt, rên rỉ đón nhận một làn sóng cao trào mới. Cùng lúc đó, dòng dịch nóng bỏng bắn ra từ mắt ngựa của anh.
Mồ hôi Nhạc Dư rơi như mưa, cô run rẩy ôm chặt Hoắc Tuân, bờ môi trượt đến bên tai anh. Vì lần này anh không đeo bao cao su, cô có thể cảm nhận được tinh dịch ấm nóng bắn vào trong cơ thể mình, cảm nhận từng đường gân xanh trên vật nam tính. Trái tim cô đập rộn ràng, không chỉ bởi vì khoái cảm trong cơ thể.
Cô nói: “Hoắc Tuân, em chỉ thích mình anh thôi.”
***
“Hôm nay anh bận gì không?” Nhạc Dư nhắm mắt hỏi.
Hoắc Tuân vuốt ve bờ vai mượt mà của cô, “Anh hoãn hết rồi.”
Trợ lý Sử là một người nguyên tắc, đã coi ai là ông chủ thì sẽ chỉ trung thành với người đó, thế nên chẳng mấy chốc anh chàng đã báo lại ý định của Nhạc Dư với anh. Về lý mà nói, tuy anh rất muốn cảm nhận niềm vui bất ngờ cô mang đến, nhưng như vậy lại tiện cho anh sắp xếp một ngày rảnh rỗi để ở bên cô hơn.
Nhạc Dư véo ngực anh nhưng không thành, nản lòng đổi sang vỗ vỗ: “Bất ngờ lần này tệ quá đi mất.”
“Cũng không hẳn.” Hoắc Tuân túm tay cô, “Em đến là anh vui rồi.”
Nhạc Dư cười, bỗng nhướng mày mở mắt, con ngươi ánh lên vẻ giảo hoạt: “Nhưng em tới đây gặp anh để tính sổ đó.”