Nói là dường như , bởi vì cuộc sống cũng thay đổi phần nào.
Ví dụ như, Nhạc Dư nhận ra rằng mình và Trình Hoan đang dần xa cách.
Trước kia Trình Hoan sẽ chủ động kể cho Nhạc Dư nghe tình huống trong nhà, nhưng kể từ ngày cô bé vô cớ trốn học, ngoài học tập ra, dường như cô bé còn bận rộn đó đây, có lẽ là làm thêm, cũng có lẽ là chuyện khác, nhưng Nhạc Dư không hỏi.
Không thể phủ nhận, như vậy mới là quan hệ cô trò bình thường.
Việc nào ra việc đó, Trình Hoan có chuyện cần làm, Nhạc Dư cũng không thừa thời gian để xen vào việc của người khác.
Cuối tuần thi cuối kì, một học kỳ sắp kết thúc, Nhạc Dư bề bộn công việc trường lớp, bận đến mức thứ bảy cũng phải đến trường báo cáo.
Hoắc Tuân rất hiếm khi thấy Nhạc Dư dậy sớm vào cuối tuần.
Hôm nay không phải ngày làm việc, cả hai đủng đỉnh, Hoắc Tuân quỳ một gối, vừa giúp Nhạc Dư mặc quần tất vừa nói: Hôm nay nhiệt độ thấp nhất là -20°C, bao giờ đến văn phòng em nhớ kiểm tra máy sưởi, không lại bận đến mức người ngợm run lên mới biết là mình lạnh.
Gần đây máy sưởi trong văn phòng có vấn đề, nhiệt độ thay đổi thất thường, khiến Nhạc Dư chảy nước mũi vài lần. Tối hôm kia cô chỉ thuận miệng phàn nàn với Hoắc Tuân một câu, không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ.
Em biết rồi. Hôm nay văn phòng đâu chỉ có mình em, cả tổ ngữ văn đều phải đi đấy. Hoắc Tuân bảo Nhạc Dư đứng lên, quần tất quá chặt, anh phải tốn chút sức mới mặc được cho cô. Anh vỗ lên mông cô, khẽ nhéo một cái, Xong việc thì gọi cho anh để anh tới đón.
Không cần đâu, anh về nhà nấu cơm chờ em, em muốn ăn sườn xào chua ngọt.
Lại nữa? Nhạc Dư đã ăn món này bốn ngày liên tiếp, Hoắc Tuân liếc cô, Em không thấy ngán à?
Nhạc Dư nghiêm túc suy tư rồi đáp: Chắc ăn thêm hai bữa nữa thì sẽ ngán.
Lúc này Nhạc Dư còn chưa biết, phải một tháng sau cô mới lại được thưởng thức món sườn xào chua ngọt ấy.
Cuộc họp chủ nhiệm lớp diễn ra khoảng hai tiếng, Nhạc Dư khom lưng mát xa cẳng chân hơi sưng, hỏi Dương Mai Mai: Lát chia bài thi xong là hết việc phải không?
Chắc thế. Dương Mai Mai nở nụ cười mờ ám, Tối qua cậu làm gì mà hôm nay có vẻ phờ phạc thế?
Còn có thể làm gì? Hôm nay không được ngủ đẫy giấc nên mới thế đấy.
Dương Mai Mai rẽ vào hành lang cùng cô: Này, cậu sớm sớm kết hôn rồi ở nhà chăm con đi, cần gì phải vất vả như vậy?
Nhạc Dư lại không mấy tán thành: Chưa nói đến việc có thể kết hôn được không, cho dù tôi kết hôn thật, sinh con xong, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm việc. Hai chuyện này đâu có mâu thuẫn.
Tôi lại khác cậu, bao giờ cưới xong tôi nhất định sẽ ngồi ì ở nhà chứ không để bản thân mệt phờ nữa. Ngày nào cũng phải đối mặt với đám học sinh không bớt lo kia, tóc tôi sắp rụng sạch đến nơi rồi. Dương Mai Mai liến thoắng, Cậu ý, sống thì sống chậm, nói khó nghe chính là lười nhác, thế mà còn không chịu bỏ việc, cậu không thấy mệt à?
Mệt chứ. Nhạc Dư không tiếp tục câu chuyện mà quay đầu bảo: Mai Mai, cậu có mang chìa khóa nhỉ.
Có có có.
Câu chuyện nhảm nhí kia cứ thế ngừng lại. Chỉ mình Nhạc Dư biết cô không cảm thấy suy nghĩ của mình có gì sai, đặc biệt là khi ở bên Hoắc Tuân.
Công việc kết thúc vào lúc 3 giờ chiều, thời gian hẵng còn sớm. Dương Mai Mai mời Nhạc Dư dạo một vòng quanh khu phố ăn vặt ở cổng sau, nhưng vì nhớ thương món sườn xào chua ngọt của Hoắc Tuân nên cô uyển chuyển từ chối, rời khỏi văn phòng một mình.
Cổng trước của trường cấp 3 Bắc Hoài cách xa tòa nhà văn phòng. Giữa tiết trời rét căm căm, Nhạc Dư vòng vào một con đường tắt, khi đi qua khu ký túc xá, thi thoảng lại có tiếng cười vang truyền vào tai, khóe miệng cô bất giác cong cong.
Mí mắt chợt lạnh cóng, Nhạc Dư nâng tay lau giọt nước đọng. Vài bông tuyết đậu trên tay áo, cô lầu bầu: Sao lại có tuyết nhỉ...
May mà khi trời đổ tuyết, thời tiết sẽ không còn không rét căm.
Nhạc Dư kéo cổ áo, hai tay đút túi, chậm rãi bước về phía cổng trường, trên đường còn bắt gặp vài học sinh mặc thường phục. Dường như các em không nhận ra cô, thậm chí còn quan sát vài bận rồi mới rời mắt. Cô mừng thầm, xem ra khi không có sự tách biệt giữa đồng phục và thường phục, trông cô vẫn khá trẻ trung đấy chứ.
Thấy sắp đến cổng trường, Nhạc Dư rút di động ra gọi xe, nhận được thông báo chấp nhận đón khách, cô đến đứng cạnh cửa phòng bảo vệ, ngắm tuyết rơi trong lúc chờ xe. Khi không quá lạnh lẽo, mùa đông vẫn rất đỗi xinh đẹp.
Vào ngày tuyết đường xá trơn trượt, mãi mà chưa thấy xe đâu, Nhạc Dư ngáp một cái, trông thấy một người mà cô không lường đến.
Trình Hoan.
Trình Hoan có đôi mắt to cùng khuôn mặt nhỏ, vóc người mảnh dẻ, xinh xắn, thường khoác một chiếc áo lông đen vừa dày vừa nặng ngoài đồng phục trường, nhìn từ xa tựa như một bao tải đen đang di động. Sở dĩ Nhạc Dư nhận ra cô bé là nhờ chú thỏ đồ chơi treo trên cặp sách —— đó là quà tặng kèm khi mua đồ uống trong chương trình tổ chức bởi cửa hàng trà sữa của Cao Nhân Nhân.
Thấy Trình Hoan cúi gằm cả quãng đường, Nhạc Dư đang nghĩ xem có nên gọi cô bé lại hay không thì sau hai giây do dự, cô lộ vẻ ngờ vực.
Trình Hoan ngừng trước một chiếc xe, không mở cửa xe ngay mà gõ lên cửa kính. Cửa kính hạ xuống, người ở trong xe bị thân hình khổng lồ của Trình Hoan che kín, không biết hai người nói gì, thật lâu sau Trình Hoan mới mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.
Ở bên Hoắc Tuân lâu như vậy, những cái khác Nhạc Dư không dám khua môi múa mép, nhưng riêng kiến thức thì lại được tiếp thu rất nhiều. Cô có ấn tượng với dòng ô tô này, ít nhất cũng phải tốn gần bảy con số. Xe tạm thời không có ý rời đi, Nhạc Dư híp mắt nhìn nó mấy lần, cúi đầu gõ biển số xe lên di động. Đúng lúc này tài xế gọi đến, cô bắt máy, lúc ngẩng đầu lên thì chiếc xe kia đã biến mất.