Khi Nhạc Dư che ô tìm thấy Trình Hoan, cô bé đang run rẩy ngồi trước lối ra vào của cửa hàng tiện lợi.
Trình Hoan.
Nghe thấy có người gọi mình, cô bé ngẩng đầu, khuôn mặt lã chã nước mắt.
Nhạc Dư nhìn mà xót xa, không phải chỉ bởi cô bé khóc, mà còn vì những vết thương cùng dấu bàn tay lằn đỏ trên gương mặt cô bé.
Không biết còn có bao nhiêu vết thương như vậy ở những nơi cô không nhìn thấy.
Nhạc Dư chẳng hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng tới gần, nghiêng dù về phía Trình Hoan, Em về nhà với cô trước đã nhé.
Thấy cô bé vô thức kháng cự mà lùi về phía sau, cô vội vàng bổ sung: Là về nhà riêng của cô ấy.
Lúc này cô bé mới thả lỏng, lau khô nước mắt trên mặt. Mí mắt bị cọ xát nhiều lần hơi nhoi nhói, hẳn là đã bị trầy da.
Trình Hoan nói: Cô ơi, chân em đau quá.
Cuối cùng, Nhạc Dư dìu cô bé đi.
Cô không đưa cô bé đến nhà Hoắc Tuân mà trở về căn hộ ở phố Hạnh Kiều. Căn phòng đó đứng tên cô, cô có quyền đưa bất kỳ ai tới để qua đêm.
Về điểm này, Nhạc Dư phân chia rất rạch ròi, tuy hai người đang hẹn hò nhưng không phải cái gì của người kia cũng là của người này.
Trên thực tế, dù sao hai người cũng đã ở bên nhau năm năm, sự phân chia ấy đã sớm phai mờ. Thế nhưng, Nhạc Dư vẫn cứng đầu cứng cổ nghĩ rạch ròi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, để sau này đỡ phải lằng nhằng.
Ví dụ như chuyện phòng ốc, cho dù nhà Hoắc Tuân lớn cỡ nào thì cũng không khiến cô cảm thấy an toàn bằng cái ổ nhỏ của mình.
Em ngồi đây trước đi, để cô rót cho em cốc nước nhé.
Trình Hoan vội vàng níu Nhạc Dư lại, Cô ơi, không cần phiền phức như đâu. Em... Em có thể đi rửa tay không ạ?
Sau khi Trình Hoan vào nhà vệ sinh, Nhạc Dư vẫn vào phòng bếp đun nước. Vừa tìm được bình siêu tốc, cô chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền tới từ nhà vệ sinh.
Hiệu quả cách âm của căn hộ này không được tốt cho lắm.
Sau một hồi yên lặng, Nhạc Dư thở dài, cô phải mở vòi nước lớn hết nấc thì mới không nghe thấy tiếng nức nở kìm nén và ẩn nhẫn kia.
Nước được đun sôi, lại mười phút trôi qua, Trình Hoan mới chậm rãi bước ra từ nhà vệ sinh.
Cô bé đã ngừng khóc, sau khi rửa mặt, những vệt đỏ bên má sưng lên, rươm rướm tơ máu, cực kỳ chói mắt.
Nhạc Dư biết, những vết thương nhỏ như vậy mới là đau nhất.
Em uống nước trước đi. Cô đẩy ly qua.
Trình Hoan uống từng ngụm nước, đợi mãi không thấy Nhạc Dư mở miệng, cô bé không nhịn được mà chủ động kể chuyện.
Là Bành Vĩ, bố dượng của cô bé xuống tay.
Mẹ em yếu đuối, sống lệ thuộc vào ông ta, chỉ cần ông ta bảo gì là nghe nấy.
Trước đây, ông ta mà giở trò đánh đập thì em sẽ nói lại với mẹ, nhưng em đã bỏ cuộc từ lúc nhận ra làm thế chẳng có ích gì.
Chi phí sinh hoạt trong nhà đều phải dựa vào ông ta, mẹ không dám trái ý ông ta, đương nhiên em càng không dám. Nhưng...
Trình Hoan như đang nhớ lại chuyện không vui, nghẹn ngào nhắm mắt, Ông ta vốn không phải là người.
Nghe đến đây, Nhạc Dư có thể đoán được phần nào, nhưng cô không biết mình nên làm gì. Cô chỉ là một người ngoài cuộc, cho dù muốn xử lý chuyện này thì cô cũng chẳng có tư cách.
Nhạc Dư từng chê Hoắc Tuân lạnh lùng, nhưng đến khi thực sự đối mặt với tình huống, bản thân cô lại chẳng khá hơn là bao. Nghĩ đến Hoắc Tuân, cô không nhịn được mà suy đoán, nếu là anh thì anh sẽ làm gì?
Sau khi trút bầu tâm sự, Trình Hoan bình tĩnh hơn rất nhiều, cô bé vô cùng thỏa mãn khi Nhạc Dư bằng lòng lắng nghe, Cô ơi, cô có thể giữ kín chuyện này không ạ?
Nhạc Dư: Được, cô sẽ không kể với ai đâu.
Lời hứa này cũng đồng nghĩa với việc không hỏi cả chính ý kiến của Hoắc Tuân.
Căn hộ có một phòng ngủ lớn và một phòng sách nhỏ, phòng sách có một giường sô pha. Nhạc Dư tìm hai chiếc chăn làm đệm rồi trấn an Trình Hoan đi ngủ, trước khi ra ngoài còn nói: Cô ở ngay phòng bên cạnh, nếu em có vấn đề gì thì cứ gõ cửa là cô sẽ nghe thấy.
Vâng. Trình Hoan ngoan ngoãn gật đầu, Em cảm ơn cô.
Nhạc Dư về phòng, cất hộp thuốc đi. Cô ngồi ngẩn người trên giường, khi hoàn hồn thì đã nửa tiếng trôi qua.
Cảm thấy cổ họng không thoải mái, cô uống một ngụm nước, sự khó chịu chẳng hề thuyên giảm, miệng lưỡi khô khốc như nuốt phải một cân cát.
Có lẽ là bị cảm rồi.
Sau khi đón Trình Hoan, sợ vết thương của cô bé bị nhiễm trùng, Nhạc Dư gần như chỉ che dù cho cô bé, bản thân lại dầm mưa cả quãng đường.
Do tác dụng tâm lý, Nhạc Dư cảm thấy miệng khô hơn hẳn, đầu óc nhức nhối. Cô bò lên giường, khi sắp thiếp đi thì nhớ đến Hoắc Tuân, gắng gượng gửi cho anh một tin nhắn. Chẳng bao lâu sau, Hoắc Tuân gọi đến.
Anh hỏi: Chuyện được giải quyết chưa em?
Nhạc Dư đáp rồi, đoạn bảo: Đêm nay em ngủ ở phố Hạnh Kiều nhé.
Sao em lại ở bên đó thế...
Hoắc Tuân hỏi một tràng dài, nhưng cô lại chẳng nghe rõ. Mơ mơ màng màng ừ một tiếng, không quá hai giây sau, cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
*
Vừa vào căn hộ của Nhạc Dư, Hoắc Tuân đã cảm thấy là lạ. Trong phòng tối đen như mực, anh bật đèn lên, cùng lúc đó, có tiếng xả nước truyền đến từ phòng vệ sinh. Anh men qua theo tiếng nước, cửa phòng hé mở, một người lạ mặt bước ra ngoài.
Hoắc Tuân dừng bước, dù anh không tiếp tục di chuyển nhưng vẫn khiến Trình Hoan giật mình. Cô bé vô cùng hoảng sợ, hai tay co lại trước ngực, tạo thành tư thế phòng vệ, hạ giọng thấp đến mức gần như khàn khàn: Chú là ai!
Không ngờ Nhạc Dư lại đưa học sinh về nhà.
Nhìn những vết thương trên cánh tay cùng mặt Trình Hoan, Hoắc Tuân có thể đoán ra thân phận của cô bé, vì thế anh nói: Chú là Hoắc Tuân, tới tìm cô Nhạc Dư, cháu có biết cô ấy đang ở đâu không?
Đối phương rất lịch sự, bởi vì cao hơn cô mà hơi hơi khom người, ngũ quan sắc bén, mắt đen như mực. Trình Hoan nhìn mà sững sờ, cuối cùng cũng nhớ ra đây là nhà của Nhạc Dư. Cô bé né tránh ánh mắt của anh, lắp bắp đáp: Cô... Cô giáo đang ở trong phòng ạ.
Cảm ơn cháu nhé.
Nói xong, Hoắc Tuân vòng qua Trình Hoan, bước về phía phòng ngủ. Trình Hoan vọt đến ngăn cản: Rốt cuộc chú là ai thế? Sao chú lại tùy tiện vào nhà người khác như vậy?
Hoắc Tuân nhíu mày, nhìn cô bé với ánh mắt nghiền ngẫm, cảm thấy câu hỏi này thật thừa thãi. Anh lùi về phía sau nửa bước, giữ khoảng cách giữa hai người, đoạn nói: Chú là bạn trai của cô Nhạc.
Hiện tại cháu có thể nhường đường một chút được không?