Nhạc Dư vẫn luôn cho rằng mình là một người rất lý trí.
Song đối với Hoắc Tuân, không thể phủ nhận là cô trước nay đã nhìn anh với con mắt thành kiến, dựa theo phỏng đoán nào đó bản thân nghe được mà phủ định cả con người anh. Bất kể sau đó anh làm gì, nói gì, cô đều cảm thấy anh là kẻ mưu mô, dối trá, không cho anh lấy một cơ hội nhỏ nhoi, có đôi khi còn ném cả phép lịch sự cơ bản lên tận chín tầng mây.
Nhưng thực tế thì sao?
Nếu bỏ qua thành kiến cá nhân, lời nói cũng như hành động của Hoắc Tuân xưa nay đều vô cùng chính trực và trong sạch, tựa như tấm kính thủy tinh sau lớp bụi mờ.
Anh là một người đàn ông xuất sắc, giữ mình, sống có chừng mực, cho cô ấn tượng tốt như lần đầu gặp gỡ, thậm chí là hơn thế.
Nhạc Dư mất ngủ.
Mà hôm sau vừa khéo là ngày cô đi dạy học.
“Tối qua ngủ không ngon hả?”
Nhạc Dư sờ mặt: “Rõ thế cơ à?”
Hoắc Tuân gật đầu, đưa bữa sáng mới mua cho cô: “Có quầng thâm mắt kìa.”
Bữa sáng hôm nay là sữa đậu nành và bánh quẩy, nhiệt độ của đồ ăn truyền đến lòng bàn tay cô qua lớp ni lông, Nhạc Dư cuộn năm ngón tay, khẽ nói lời cảm ơn.
Thấy cô nói xong thì mở túi ra ngay, Hoắc Tuân có phần bất ngờ, lên tiếng chòng ghẹo: “Hôm nay không đưa sôcôla cho tôi hả?”
Kể từ ngày đầu Nhạc Dư lấy sôcôla để đổi bữa sáng, hễ Hoắc Tuân đưa bữa sáng là sẽ nhận được một viên sôcôla ngon tuyệt, lúc là nhân hạt dẻ, lúc lẫn vụn bánh quy. Tuy anh không thích đồ ngọt, nhưng vẫn ăn sạch sành sanh, suy cho cùng cũng là đồ Nhạc Dư đưa, thay vì để quá đát thì chẳng thà nuốt vào bụng.
Mặt Nhạc Dư nóng bừng lên, hỏi anh: “Anh thích ăn à? Ngày kia tôi mang cho anh mấy viên nhé?”
Hoắc Tuân: “…”
“Làm sao thế?” Ánh mắt quá đỗi kì lạ của anh khiến Nhạc Dư hiểu lầm: “Trên mặt tôi có gì hả?”
“Không.” Hoắc Tuân không thể tin nổi: “Tôi thấy quai quái thôi, cô là Nhạc Dư thật đấy hả?”
Lúc này lại đến phiên Nhạc Dư câm lặng, nhưng không phải vì Hoắc Tuân, mà là vì chính bản thân cô. Rốt cuộc lúc trước cô đã vô lễ với anh cỡ nào mà chỉ bằng mấy viên sôcôla đã làm anh phản ứng như vậy…
“Anh không ăn thì thôi.”
“Đừng,” Hoắc Tuân giơ tay đầu hàng, “tôi ăn chứ, cô mang bao nhiêu tôi ăn bấy nhiêu.”
Nhạc Dư quyết định bỏ qua câu nói tràn đầy vẻ mờ ám này, cúi đầu tiếp tục ăn sáng, vài giây sau lại ngẩng đầu: “Chúng ta không đi à?”
Ô tô đã đỗ ở nơi này khá lâu rồi.
Hoắc Tuân không vội đánh tay lái. Anh quan sát Nhạc Dư, sau đó hỏi cô: “Nhạc Nhạc, cô cười một cái cho tôi xem được không?”
Khóe miệng Nhạc Dư cứng đờ, song cô vẫn cố nặn ra một nụ cười. Tuy trông gượng gạo là thế, nhưng vẫn làm con tim Hoắc Tuân lỡ nhịp.
Nhạc Dư không chỉ định tặng anh sôcôla, mà còn cười với anh…
Đúng là được chiều mà sợ, hôm nay Mặt Trời mọc từ đằng Tây à?
Ô tô khởi động, tay lái quay vòng, Hoắc Tuân tập trung lái xe, đầu óc lâng lâng cũng chạm đất, xem ra Nhạc Dư đã thay đổi cái nhìn về anh.
Điều này làm anh hết sức phấn khởi.
Nhạc Dư trộm liếc anh bằng đuôi mắt, phát hiện ra anh đang cười phơi phới.
Cô buồn bực, có gì đáng cười chứ?
Trên thực tế, Hoắc Tuân từng lo Nhạc Dư chỉ thay đổi cái nhìn về anh trong một khoảng thời gian nhất định.
Sự thật chứng minh, anh đã nghĩ quá nhiều.
Không riêng gì hôm ấy, mà trong suốt hơn một tháng tiếp theo, cô hết sức hòa nhã với anh, lạ lùng đến độ khiến con người ta phải phấn khích.
Trên con đường theo đuổi mờ mịt, cuối cùng Hoắc Tuân cũng nhìn thấy hy vọng.
***
Hôm nay là ngày dạy kèm cuối cùng của Nhạc Dư, khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cô sẽ không còn thời gian để đến đây nữa.
Kết thúc buổi học, Hoắc Tuân đưa Nhạc Dư về trường như thường lệ. Suốt cả chặng đường, hai người không nói câu nào.
Khi cách đích đến không xa, Hoắc Tuân phá tan sự im lặng: “Nhạc Dư, hình như cô… chưa chấp nhận lời mời kết bạn trên WeChat của tôi phải không?” Lời mời kết bạn anh gửi từ hơn một tháng trước tựa như đá chìm đáy biển, phía Nhạc Dư chẳng hề có chút động thái nào.
Nhạc Dư nhíu mày, cô đã sớm quên bẵng chuyện này. Cô rút di động ra, chọn chấp nhận kết bạn, xấu hổ cười nói: “Tôi quên mất.”
“Giờ vẫn nhớ cũng chưa muộn.” Hoắc Tuân rộng lượng, tiếp tục hỏi: “Kỳ sau cô phải học nhiều lắm à?”
“Gần như phải học cả ngày, nên tôi mới không có thời gian dạy kèm nữa.”
“Đến lúc đấy tôi mà mời cô đi ăn thì liệu cô có rảnh không?”
Hơn một tháng nay, quan hệ giữa Hoắc Tuân và Nhạc Dư tuy không thể nói là rất thân thiết, nhưng so với thời điểm ban đầu thì đã có bước tiến lớn. Những chuyện nhỏ nhặt như cùng đi ăn cơm trong khoảng thời gian này thường xuyên xảy ra, thường là anh khao bữa này, tôi mời bữa sau, hài hòa và công bằng.
Nhạc Dư tựa đầu lên cửa sổ xe, cảm thấy hơi buồn ngủ: “Bận mấy cũng phải ăn cơm thôi.”
Nỗi sầu lo nghẹn ứ trong cổ họng Hoắc Tuân hoàn toàn chui xuống dạ dày —— anh rất sợ mình và Nhạc Dư sẽ vì việc dạy kèm mà đường ai nấy đi.
Ô tô rẽ qua khúc quanh, đến Đại học G, Hoắc Tuân dừng xe, khẽ nói: “Tới nơi rồi.”
Nhạc Dư dụi cặp mắt ngái ngủ: “Tôi đi trước nhé.”
“Nhạc Nhạc.”
“Hả?”
Hoắc Tuân đột nhiên không nói nên lời. Anh muốn hai người tiến xa hơn, rồi lại sợ sẽ phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp hiện thời.
Nói hay không nói, là một vấn đề nan giải.
Nhạc Dư ngơ ngác: “Anh định nói gì thế?”
“… Không có gì.”
Tuy anh lặng thinh, nhưng lúc này Nhạc Dư lại nhớ đến nỗi niềm chưa giãi bày: “Phải rồi, tôi có lời muốn nói với anh.”
Hoắc Tuân nhìn cô.
Nhạc Dư xấu hổ sờ gáy, đoạn chân thành bộc bạch: “Hoắc Tuân, anh là một người bạn rất đáng để kết giao. Tôi xin lỗi vì lúc trước đã không hiểu chuyện như vậy! Anh… sẽ không để bụng chứ?”