Cố Nguyên gửi cho con trai Kỳ Sâm rất nhiều nhãn dãn biểu cảm kích động, hưng phấn.
Đáp lại Cố Nguyên chỉ có một: khuôn mặt tươi cười.jpg.
Cố Nguyên vui vẻ nhìn gói biểu cảm, tưởng tượng dáng vẻ lúc này của con trai, trong lòng vừa thỏa mãn vừa kiêu ngạo.
Ngủ say hai mươi lăm năm, cô mất đi thời gian, nhưng thu hoạch được mấy đứa con trai chất lượng!
Sau khi hưng phấn qua đi, Cố Nguyên bắt đầu ngẫm lại. Thật ra con trai Kỳ Sâm rất tốt, con trai Nhiếp Ngộ cũng không kém. Tuy Nhiếp Ngộ miệng hơi hỗn, lại thích trêu chọc con gái nhà lành, nhưng ít nhất thằng bé hiếu thuận, biểu hiện hôm nay cũng cực kì tốt.
Cô mở wechat của Nhiếp Ngộ: "Kiến nhỏ, thứ bảy mẹ đi tới đảo của anh con chơi, con muốn đi cùng không?”
Cưỡi kiến đi xem biển nhanh chóng trả lời: "Tại sao con phải tới đảo của cậu ta?”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Nhưng mẹ sẽ tới đó, con không muốn đi cùng mẹ à?”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Xin lỗi, không muốn."
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Sao con lại như vậy chứ! Buổi tối con còn một câu mẹ, hai câu mẹ rất ngoan mà, sao mới đảo mắt đã lạnh lùng như vậy? Mẹ muốn con trai Nhiếp Ngộ hiếu thuận của mẹ cơ! Cậu là ai? Chắc chắn cậu không phải Nhiếp Ngộ, mau trả con trai lại cho tôi!”
Cưỡi kiến để xem biển: "Ha ha!”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Con như vậy là bất kính!"
Cưỡi kiến đi xem biển: "Hừ, buổi tối là vì có người khác ở đó. Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, lỡ có người bắt nạt mẹ, nổi sắc tâm muốn quyến rũ mẹ thì sao? Đương nhiên con phải giúp mẹ giữ hình tượng người mẹ đầy uy quyền chứ!”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "... Hóa ra con chỉ diễn cho người khác xem?”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Đúng thế."
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Hỏi lại một lần nữa, cuối cùng con có đi đảo chơi cùng mẹ không?”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Con không đi!"
Cố Nguyên yên lặng buông di động xuống. Cô không quan tâm hai người này nghĩ thế nào, lấy danh nghĩa người mẹ, cuối tuần này cô nhất định phải dắt hai đứa con trai nhà mình ra đảo mừng sinh nhật!
Suy nghĩ một hồi, cô liên lạc với Gia Cát quản gia.
Gia Cát quản gia vừa thấy Cố Nguyên gọi, lập tức cung kính chạy tới.
Yêu cầu của Cố Nguyên rất đơn giản, hy vọng Gia Cát quản gia có thể đưa thông tin liên lạc của Nhiếp Nam Thanh cho cô. Gia Cát quản gia đương nhiên không nói hai lời, trực tiếp đưa luôn.
Cố Nguyên lưu số điện thoại, thêm WeChat.
Sau đó, Cố Nguyên lặp lại thao tác trên, lấy được wechat và số điện thoại của Quý Chấn Thiên.
Tiếp theo, Cố Nguyên hành động dứt khoát, trực tiếp kéo hai người vào một nhóm WeChat. Lúc lấy tên nhóm, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không lấy, dùng tên nhóm mặc định.
Nhiếp Nam Thanh: Xin chào, đây là?
Quý Chấn Thiên: Cô Cố, có việc gì sao?
Hiển nhiên, hai người cha già này đang trong tình trạng hoang mang.
Cố Nguyên kể lại đơn giản chuyện sinh nhật Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm vào thứ Bảy tuần sau, cuối cùng kết luận: "Nếu hai đứa nó là anh em ruột, tôi hy vọng chúng có thể sống hòa thuận vui vẻ. Bây giờ cả hai có thành kiến khá sâu sắc với nhau, cần có một cơ hội để hòa giải, hai người thấy sao?”
Nhiếp Nam Thanh: Cô nói rất có lý.
Quý Chấn Thiên: Vậy phải làm sao bây giờ?
Cố Nguyên nhìn dáng vẻ phối hợp của hai vị cha già, rất hài lòng nói: "Thứ bảy Kỳ Sâm muốn đưa tôi ra đảo chơi, tôi muốn Nhiếp Ngộ cũng đi cùng, coi như tỏ chức sinh nhật luôn, hai người thấy thế nào?”
Nhiếp Nam Thanh: Tôi không có ý kiến.
Quý Chấn Thiên: Ý tưởng của cô rất hay.
Cố Nguyên: "Nhưng bây giờ tôi gặp phải một phiền phức, Kỳ Sâm chưa chắc đã đồng ý để Nhiếp Ngộ đi cùng, mà Nhiếp Ngộ càng không muốn tới đảo của Kỳ Sâm. Tôi hy vọng hai người có thể dùng uy quyền của người làm cha, ra lệnh cho hai đứa nó cùng đi.”
Nhiếp Nam Thanh: Chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ nói với Nhiếp Ngộ!
Quý Chấn Thiên:... Tôi sẽ cố gắng.
Cố Nguyên nhìn câu trả lời của cả hai, từ giọng điệu và mức độ tự tin của từng người, hoàn toàn có thể thấy được uy nghêm và địa vị của họ trước mặt con trai!
Cô xin mặc niệm cho Quý Chấn Thiên ba giây!
Cố Nguyên: "Cảm ơn hai người.”
Nhiếp Nam Thanh: "Đừng khách sáo.”
Quý Chấn Thiên: "Nên làm thôi.”
Sau khi tắt WeChat, Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Giao tiếp với hai vị cha già này cũng hơi khó khắn, cô xấu hổ muốn căng da đầu luôn, nhưng may bọn họ đều rất phối hợp, tất cẻ đều thuận lợi.
Mà trong một căn phòng khác, Nhiếp Ngộ đang chơi game với hai cậu bạn thân.
Trần Thạc nằm ngửa hình chữ X: "Chán quá, hay chúng ta tới bar chơi đi, hay KTV hát hò gì cũng được.”
Biên Cẩn Vân: "Đồng ý, thuận tiện lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho anh Ngộ luôn.”
Nhiếp Ngộ căng mặt, vô cảm ngồi trên sô pha: "Sinh nhật thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Trần Thạc: "Mở party, mời người đẹp, khiêu vũ nóng bỏng!”
Tiệc sinh nhật của mấy cậu ấm nhà giàu như họ đương nhiên phải tổ chứa thật lớn, thật xa hoa, nếu dụng tâm hơn chút thì có thể mời thêm vài nữ minh tinh xinh đẹp tới. Giống như tiệc sinh nhật năm ngoái của Nhiếp Ngộ, anh trực tiếp mời Kim Quang Xán tới, biến tiệc sinh nhật thành buổi hòa nhạc luôn. Khí phách hơn một chút, ví dụ như lễ trưởng thành năm ngoái của con gái nhà thầu quốc phòng M, ông ta trực tiếp tiêu 14 triệu usd để tổ chức party.
Biên Cẩn Vân đề nghị: "Không cần phô trương lớn như vậy, chúng ta ra KTV chơi suốt đêm, uống rượu ca hát, lại tìm thêm mấy ngôi sao nữ nữa là ok mà.”
Nhiếp Ngộ nghe vậy thì hoàn toàn làm ngơ, hiển nhiên là không có hứng thú.
Trần Thạc buồn bực. Biểu hiện này không giống anh Ngộ chút nào, bình thường không phải anh đã nhảy dựng lên rồi à?
Biên Cẩn Vân cũng nghi hoặc: "Không tốt ư?”
Nhiếp Ngộ chậm rãi liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Các cậu không nghe mẹ tôi nói sao?”
Trần Thạc Và Biên Cẩn Vân: "Cái gì?”
Nhiếp Ngộ chậm rãi nói: "Đi ngủ sớm, không nên thức khuya, không uống rượu, uống nhiều nước nóng.”
Trần Thạc /Biên Cẩn Vân: "..."