"Đây là em nói." Hắn đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi trên cơ thể.
Thân hình lộ ra, cơ bụng vạm vỡ hiện rõ 8 múi.
Dần, cơ thể hắn đã không 1 tấm vải che thân.
"Yahhh, tên này. Anh tính làm gì." Cô tức giận hét lên. Nước này rồi, chắc chắn hắn sẽ làm điều bậy bạ. Hức, hắn vẫn ghì chặt cô dưới thân hắn vậy sao cô phản kháng cơ chứ huhu.
"Hành hạ em phu nhân." Giọng hắn chắc nịch. Tay lướt xuống bắp đùi mà xoa nắn thoã thích.
Da thịt trắng nõn nơi bắp đùi giờ đã đỏ ửng lên, chân cô vẫn cố vùng vẫy hết sức.
Hắn bắt đầu cắn mυ"ŧ vai cô.
Cô ưỡn người lên cao. Trước đến giờ, chưa bao giờ cô gặp cái tình huống thế này. Thật...lạ lẫm
"Hah...ah...bu...buông...ngô~." Cô ra lệnh cho hắn
"Phu nhân, chính em là người thách thức tôi." Hắn phả hơi ấm vào tai cô.
Xoẹt...roẹt...bộ quần áo của cô dễ dàng bị hắn xé rách mà vứt xuống nền nhà thạch cao.
Cô trợn mắt nhìn cái tên khốn nào ấy đang dần chiếm hữu thân thể mình.
Nam căn cương cứng bên dưới đang thèm khát hoa huy*t nơi cô.
Tay vuốt lên nơi "khu rừng rậm".
Ướt đẫm, thế vậy mà cô lại nói không muốn. Đây là muốn che dấu nỗi thèm khát hay sao?. Quả thật rất hư, chắc hắn phải dạy dỗ lại "ŧıểυ bạch thỏ" này mới được.
Chậc, mới 1 ngón đưa vào mà đã khó khăn thế rồi. Không biết khi dục long to lớn của hắn cho vào sẽ đau thế nào nữa.
Thôi mặc kệ, cứ thử. Chắc...sẽ rất kích tình.
Hắn nhịn 5 năm nay, không chạm vào phụ nữ. Chỉ để đợi cô quay về mà "ăn sạch ŧıểυ bạch thỏ".
Nhưng nha đầu này lại nói muốn huỷ hôn. Ý là nói hết yêu hắn?. Vậy hắn sẽ theo đuổi cô, à không. Bắt giam cô mới đúng.
Giam cầm cô lại, để xem nha đầu này làm được gì.
Chống cự hắn, hắn cho cô liệt giường.
Không còn yêu hắn, hắn làm cho cô lần nữa yêu hắn đến phát điên.
5 năm qua, hắn không ngừng nỗ lực gầy dựng cho Nam Cung Thị ngày càng vững mạnh hơn.
Cũng vì 5 năm qua, trong lòng hắn vẫn còn nỗi uất hận con người của mình.
Nghe được tin cô trở về, hắn vui mừng lẫn áy náy.
Định tính khi đến đón Phi Nhi về nước. Cô sẽ vui vẻ mà chào hắn nhưng không.
Phi Nhi ấy lại xem hắn như người lạ đã thế còn đi với người đàn ông lạ mặt.
May mà hắn đã "mua chuộc" anh trai cô nên mọi chuyện suôn sẻ.
À, phải cảm ơn Vương Hàn Phong. Nhờ hắn ta mà hắn mới có thể biết được Âu Dương Phong là người yêu của anh trai cô. Công sức của hắn ta, hắn sẽ báo đáp sau
Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ đau đớn. Mặt ngửa lên trần nhà nhìn chùm đèn tím lơ lửng trên trần nhà, mắt mở to hết cỡ.
Miệng cứ rêи ɾỉ thanh âm quyến rũ tâm can hắn không ngừng.
Hắn phát điên mất, đầu hắn như muốn nổ tung. Yêu mị, yêu mị, Phi Nhi - cô quá yêu mị.
Nước da trắng mịn của cô, cặp gò bông trắng sữa, nơi hoa huy*t chật hẹp.
Máu...1 hàng máu chảy dài trên bắp đùi rồi dính vào gra giường.
Hắn bỗng giật mình, hắn...người đầu tiên của cô.
Ha, hắn sướиɠ chết mất. Hắn là người đầu tiên của cô, Phi Nhi còn là trinh nữ.
Nước da trắng mịn, cặp gò bông trắng sữa, hoa huy*t chật hẹp nhưng đẹp, đã thế còn là...trinh nữ.
Nhưng mà...ắt hẳn. Cô đang rất đau, lần này. Thôi thì nhẹ nhàng, nhưng sẽ lên đỉnh cho cô sung sướиɠ.
"Phi Nhi, thả lỏng. Lần đầu, rất đau đấy." Lần đầu tiên. Tiếng nói Phi Nhi được phát ra từ miệng hắn.
Hắn chỉ muốn, được nói cái tên Phi Nhi này vĩnh viễn.
"Hức...m...mau b...buông...hức...ngô~...ưh...a" Lần đầu tiên, cô khóc sau 5 năm.
Đã tự nhủ, không được yếu đuối. Vậy mà...bây giờ lại khóc trước mặt hắn.
Không được rồi, tiếng nấc và nước mắt. Ngày càng nhiều, cô không thích. Xấu hổ chết mất
"Ngoan nghe lời anh, em càng nẹp lại. Sẽ càng đau." Hắn đổi cách xưng hô để trấn an phu nhân của mình.
Nhìn thấy giọt lệ cô rơi, hắn đau lắm chứ. Nhưng mà...đây là cơ hội để lấy lại được trái tim của cô.
Nếu thất bại, hắn sẽ tự tử. À không, hắn sẽ giết cả Phi Nhi người để...cả 2 mãi mãi không chia lìa.(Au: Gớm vãi, sao lại giống mấy tên nam phụ yêu điên dại thế nhỉ?)
Đành vậy, đành nghe lời hắn. Dù gì, cái trong trắng của cô...mất rồi. Hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn không giống khi xưa, khi xưa hắn tử tế nhưng lại ghét cô. Bây giờ hắn độc tài nhưng lại yêu cô.