Đi dạo vòng quanh, nhân tiện ghé vào vài chỗ mua mấy món đồ nhỏ nhỏ, Mạc Linh cẩn thận bỏ chúng vào những hộp nhỏ, sau đó cho vào túi xách của mình.
Ở Kanato gia có rất nhiều người, cũng may cô có hỏi Sento quản gia trước, nếu không sẽ thiếu mất vài người, như vậy thật xấu hổ.
Mạc Linh còn nhớ khi cô tặng cho Kanato Ken hộp quà đen kia, hôm nay liền thấy hắn đeo vào cổ ngay.
Đó là một sợi dây chuyền cô mua được ở một gian hàng nhỏ, vòng dây lấp lánh ánh bạc, mặt dây chuyền là hai cây thập tự gắn với nhau rất đẹp, hơn nữa còn có những viên ngọc bích khảm lên nữa. Cô thật sự cảm thấy rất hợp với hắn mới mua, cũng tốn của cô kha khá tiền, thật sự có chút đau lòng a.
Đột nhiên Mạc Linh nghe thấy tiếng rơi vỡ, quay người nhìn lại, quả nhiên có người vừa làm rớt đồ, còn là một cái hộp rất to, muốn che cả đầu anh ta.
Mạc Linh thấy xung quanh không nhiều người, lại thêm nam nhân đó có vẻ khá nặng nhọc nên bước lại giúp đỡ anh ta một chút.
"Để tôi giúp anh."
"A vâng, cảm ơn cô!"
Nam nhân dùng tầm mắt nóng rực nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới hồi đáp. Mạc Linh chỉ là thấy nhưng không thể trách, ai bảo xã hội bây giờ thật sự khó tin làm chi, để người tốt muốn giúp người còn phải bị soi mói.
Cái hộp khá to nhưng thật ra cũng không nặng lắm, chỉ là che mất tầm nhìn khiến hắn không thấy đường, do đó mới xuất hiện tình trạng xấu hổ này.
Nhưng đáng ngạc nhiên là, trong lúc hắn đang loay hoay muốn dựng nó lên thì một nữ nhân bước đến muốn giúp đỡ.
Lần đầu tiên trong đời hắn làm ra hành động thất lễ như vậy, nhìn chằm chằm vào một cô gái đến ngẩn người. Nhưng quả thật cô ấy rất đẹp, không phải dạng xinh đẹp kiêu sa hay đáng yêu cá tính, đó là một vẻ đẹp trầm tĩnh, nhu hòa, nhìn qua liền khó quên, hơn nữa khi cười còn lộ chút ôn nhu khó che giấu.
'Thật đẹp!' Đó là điều hắn thấy. Trong vô số những nữ nhân muốn tiếp cận hắn, cô là người đầu tiên làm hắn thấy rung động.
Nhưng hiện tại không phải lúc ngắm gái, hắn cần đưa món hàng này đến nơi gấp.
"Ở đây sao?" Mạc Linh làm theo chỉ dẫn của hắn, ở phía trước giữ cái hộp không ngã và dẫn đường cho anh ta.
"Đúng rồi, cuối dãy tầng 3 cũng chỉ còn nó." Giọng hắn truyền tới từ phía sau hộp.
"Vậy đặt đây đi." Mạc Linh tìm một chỗ trống rồi bảo hắn đặt xuống.
Hắn ngoan ngoãn làm theo, rồi mới ngẩng đầu nhìn gian hàng trước mặt. Rock Store, vậy là đúng rồi.
Gian hàng quần áo trông khá khiêm tốn so với những nơi khác, lại đặt cuối dãy nên rất hiếm khách. Nhưng bày trí trông lại rất hài hòa, nhìn qua quần áo cũng rất đẹp, Mạc Linh nhìn đến phát ngốc, nếu sau này cô mở tiệm nhất định sẽ ghi tên quán này vào danh sách quán nên tham khảo.
"Cảm ơn cô, may nhờ có cô giúp đỡ nên mới xong được." Hắn quay sang cảm ơn cô, rồi khách sáo thêm vài câu.
Mạc Linh chỉ mỉm cười, thật sự đã đến giới hạn của cô rồi nha. Do vướng cái hộp lớn nên cả hai không nói gì nhiều, nhưng hiện tại cô lại không hiểu rõ hắn đang nói gì, thật sự IQ của cô quá bạc nhược mà.
"Vậy, tôi đi đây!"
Mạc Linh nói rồi không đợi hắn nói thêm liền chạy biến. Hắn vẫn đứng nhìn theo, mãi đến khi không nhìn thấy cô mới quay vào tiệm.
"Ngôn Đằng, cô ấy là ai vậy? Nhìn rất quen nha!"
Một người khác từ trước quầy bước ra, vẻ mặt lãng tử phong tình, ra vẻ hiểu biết xoa xoa cằm nhìn theo ánh mắt Hoàng Ngôn Đằng.
"Lý Trịnh, coi chừng cái miệng cậu, đừng tưởng tôi đã quên, tối nay đừng hòng đến bar." Hoàng Ngôn Đằng bình tĩnh tháo mắt kính, nón cùng khẩu trang xuống, để lộ gương mặt suất đến ngây người, thản nhiên nói.
"Gì chứ! Cậu dám làm vậy với tôi sao, người anh em?" Lý Trịnh hề hề cười.
"Chính là vậy đấy, tạm biệt." Nói xong cũng không nhìn Lý Trịnh liền đi rồi.
Lý Trịnh đáng thương đành một lần nữa chịu áp bức, chấp nhận tăng ca. Hoàng tổng đã ra lệnh, chưa từng có người dám không nghe.
... ...... ...... ...... ...... .......
Những ngày sau đó Mạc Linh lại lặp lại vòng tuần hoàn này. Sáng cùng Kanato Ken đến thư viện đọc sách, sau đó đi vòng quanh, vừa dạo chơi vừa mua sắm những thứ mình thích, tối lại cùng uống trà với những người rảnh rỗi.
Thật ra Kanato Ken rất bận rộn, nhưng lại dành cả sáng cho cô, điều này làm cô rất cảm kích, thế nên buổi tối không thấy hắn cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Nhưng dạo gần đây Mạc Linh luôn cảm thấy khi cô ngủ có ai đó vào phòng cô, nhưng khi cô mở mắt thì lại chẳng có ai, ngoài cửa cũng không một bóng người.
"Mạc tiểu thư, tiểu thư định ở đây bao lâu? Có định sống cùng chúng tôi luôn không?" Một người trong đám nam nhân bưu hãn kia lên tiếng, đôi mắt xếch nhỏ chớp chớp tỏ vẻ chờ mong nhìn cô.
Mạc Linh âm thầm lau mồ hôi. Đám người này chính là mắc chứng chủ khống, rất trung thành tận tâm, lại ngây thơ trái ngược với vẻ ngoài hung tợn. Do chủ của họ dẫn cô về, lại ra lệnh chiếu cố cô nên hiện tại điều kiện sống của cô vô cùng tốt, họ gần như xem cô là chủ mà đối đãi, là gần như đó, cô không dám tranh vị trí này đâu nga!
Đáng tiếc Mạc Linh quá ngây thơ, bọn họ chính là xem cô còn hơn cả chủ mà đối đãi ấy chứ. Chỉ cần nhìn thái độ của thiếu gia họ với cô liền biết cô chỉ còn một bước liền đổi từ Mạc tiểu thư sang Mạc thiếu phu nhân rồi.
"Tôi định ở đây thêm một thời gian, đến khi nào cha tôi gọi sẽ về nước, sau đó tìm một công việc tử tế làm... hy vọng là có việc phù hợp với tôi." Mạc Linh thành thật nói.
"..." Có chứ! Ngài còn phải làm thiếu phu nhân cơ mà!
Mọi người yên lặng bổ sung.
"Vậy sao tiểu thư không ở đây tìm việc? Nơi này có rất nhiều việc phù hợp với tiểu thư, lại gần những nơi tiểu thư thích!" Một người đột nhiên lên tiếng.
"Đề nghị rất hấp dẫn, anh Ryuoki, nhưng tôi vẫn là quen nhà của mình hơn." Mạc Linh nhợt nhạt cười, ánh mắt có chút mờ mịt "Đã đi lâu như vậy, tôi cũng có chút nhớ nhà rồi."
Được rồi, cô thừa nhận, mình là có chút nhớ căn nhà có ông Mạc đó. Đúng là làm việc ở Nhật rất tốt, nhưng cô vẫn là nên sống dưới sự che chở của ông Mạc thì hơn, dù sao người nhà vẫn tốt hơn người ngoài, không cần đề phòng.
Mạc Linh không hề nhận ra, cô đã xem ông Mạc là cha mình thật rồi. Có lẽ với một đứa trẻ từ nhỏ đã không có tình thương như cô, sống bằng chính sức mình quá nhiều năm làm cô mệt mỏi, hiện tại lại được sống lại trong tình thương lạ lẫm của một người cha khiến cô tham lam, muốn ông luôn quan tâm đến mình.
''Vậy sao...''
Bọn họ ủ rũ, ai nấy đều trầm mặc.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của họ và cô. Mạc Linh rút điện thoại ra, là ông Mạc gọi.
"Cha ạ?"
[Linh nhi, con ở bên đó thế nào rồi? Có bị ai khi dễ không? Có gặp phải kẻ xấu không?] Những câu hỏi dồn dập ập tới khiến Mạc Linh dở khóc dở cười.
"Con đã kể cho cha nghe vào hôm qua rồi mà." Mạc Linh vờ khó chịu nhăn mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời từng vấn đề của ông.
[Tốt lắm, con xem sắp xếp một chút, trong tuần sau cha sẽ sang Nhật công tác, đến lúc xong hai cha con cùng về.]
"Vâng, con biết rồi." Mạc Linh gật gù, vậy là cô còn một tuần trước khi tạm biệt nơi này.
Ở trong phòng, Mạc Linh cùng những người trong nhà vui vẻ nói chuyện, ở ngoài cửa, Kanato Ken dựa lưng nghe giọng nói êm ái của cô, tiếng cười trong trẻo của cô, khóe môi cao cao giơ lên.
Xem ra hắn phải nhanh một chút kéo cô lại rồi, nếu không cô sẽ chạy biến mất.