Mạc Linh dùng thìa khuấy khuấy ly nước chanh trước mặt, chán nản ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện một cái, lại tiếp tục khuấy.
Sau khi Trần Dực xác định cô cùng hắn là cùng trọng sinh, để tránh cho người bên ngoài vô tình đến chỗ đó phát hiện, cô lôi kéo hắn ra ngoài, đến một quán nước gần đó ngồi xuống từ từ bàn chuyện, không ngờ ngồi xuống xong hắn liền tiếp tục chơi trò trừng mắt với cô, ngậm miệng không hé một câu.
Ừm, Trần Dực này, vậy anh nói, anh trọng sinh vào thời điểm nào vậy?
Cách đây không lâu, lúc đó tôi sắp bước chân vào Mạc thị. Hắn khô cằn trả lời.
... Vậy anh quen Bạch Liên Hoa từ khi nào? Lúc trước... trước khi anh trọng sinh...
Trần Dực nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới bình thản cầm ly caffe trước mặt lên nhấp một ngụm.
Sau khi Tiểu Hoa bị mấy tên kia dồn ép sống chung, tôi cũng rút lui khỏi Mạc thị, mở một tiệm hoa sinh sống, nhưng vì quá đau khổ, không lâu sau đó tôi suy kiệt, dần dần chết đi, trước khi chết tôi còn ước gì mình có thể quay lại một lần nữa, không ngờ lại thành công.
Trần Dực còn nhớ một tháng trước khi chết, hắn đã yếu đến mức không thể ăn uống, đi lại được, mỗi ngày đều được truyền mấy thứ nước dinh dưỡng kéo dài tuổi thọ, trước mắt hắn luôn là một màu đen, nhưng không ai biết hắn đã suy kiệt đến mức mù, cũng không ai biết hắn đã chết trong bệnh viện vào thời điểm nào. Chỉ có mỗi hắn, trút hơi thở cuối cùng, mang theo tâm trạng không cam lòng chết đi. Chính vì thế khi hắn một lần nữa mở mắt, phát hiện mình vẫn có thể nhìn thấy trước mặt, cũng có thể cử động, hắn gần như là điên rồi, phải mất một lúc lâu hắn mới có thể ổn định lại tâm trạng vui sướng điên cuồng trong lòng, gần như là chạy như bay đi tìm người mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Có thể là trời xanh có mắt, một lần nữa cho hắn sống lại, để hắn có thể một lần nữa ôm lấy Tiểu Hoa trong tay, cùng thế giới của anh trải qua ngày tháng tươi đẹp nhất. Trải qua một lần chết đi, có thể nói hắn trở nên thông minh hơn rất nhiều, cũng hiểu được nhiều điều, nhưng có một điều hắn vẫn thấy khó hiểu, mà người có thể giải đáp thắc mắc của hắn, chỉ có mỗi Mạc Linh đang ngồi trước mặt hắn đây.
Mạc Linh có thể nghe ra sự cực khổ trong cuộc sống của Trần Dực, thì ra hắn bị liệt cơ mặt cũng là do đã trải qua nhiều đau đớn đến chết lặng như vậy.
Còn cô thì sao? Trần Dực rất tò mò vì sao vị thiên kim đanh đá như cô lại trở nên hòa đồng như vậy, chẳng lẽ cô cũng có quá khứ tương tự hắn?
Mạc Linh bị hỏi bất ngờ, ra vẻ trầm ngâm cúi đầu như thể đó là điều khó nói lắm, nhưng thực ra là đang tìm kiếm kịch bản trong đầu.
Tôi theo đuổi Khải bao nhiêu năm, cuối cùng hắn lại chán ghét tôi, đi tranh giành Bạch Liên Hoa với một đám nam nhân khác, tôi không cam tâm, nhưng cũng không thể trách ai, cuối cùng tôi lựa chọn nhảy sông tự sát, kết thúc cuộc sống đau khổ này, nhưng sau đó tôi mở mắt, tôi lại thấy cha mình đang lo lắng chăm sóc cho tôi, cuối cùng nghĩ thông, tôi không điên cuồng vì yêu nữa, tôi buông tay, để Khải tìm được tình yêu của hắn, còn tôi thì sống cuộc sống tự tại của tôi.
Trần Dực nghiêm túc lắng nghe khiến Mạc Linh chột dạ không thôi, cô chỉ thuận miệng bịa ra thôi, hơn nữa lúc đó Mạc Linh kia chỉ định nhảy hồ để thử lòng Châu Quang Khải, không ngờ bất hạnh mất mạng chứ có phải vì bi thương mà tự sát đâu...
Mà thôi, dù sao thì chuyện cũng không khác mấy là được.
Giữa hai người lại tiếp tục trầm mặc, nhưng không khí không còn đè nén như lúc nãy nữa, trái lại có chút thả lỏng hơn. Có lẽ là do đều đạt được nhận thức chung, Trần Dực không còn lạnh mặt với cô nữa, đáy mắt cũng mang theo tia thương cảm.
Cô không cần một tên nam phụ thương cảm a!
Khụ, ngẫm lại thì đúng là quá khứ của hắn đau lòng hơn của cô...
Nhưng tôi nhớ Châu Quang Khải thường hay nhắc đến cô trước mặt mọi người, còn luôn miệng bảo cô là người mà hắn yêu kia mà. Trần Dực cau mày, có lẽ nào vì hắn và cô cùng trọng sinh nên chuyện thay đổi?
Ấy, có sao? Cô kinh hãi.
Trần Dực có thù với nam chủ, còn cô lại được nam chủ rêu rao là người yêu, có khi nào hắn giận chó đánh mèo, muốn tiêu diệt nữ phụ đáng thương như cô không?
Tôi cũng thấy kì lạ, rõ ràng lúc trước bọn họ phải yêu Tiểu Hoa mới đúng, nhưng sau khi trọng sinh, tôi phát hiện xung quanh Tiểu Hoa chẳng có ai cả, còn bọn họ thì lại quay xung quanh cô, tôi nghĩ có thể nào là do chúng ta trọng sinh nên mọi chuyện mới khác đi không? Trần Dực suy nghĩ một lát mới nói Nếu như vậy, tôi muốn cùng cô bàn một chút.
Bà... bàn cái gì? Cô lắp bắp, tay vô thức nắm chặt.
Bọn họ đã có ý với cô rồi, hơn nữa cô cũng từng yêu Châu Quang Khải như vậy, hay là tôi sẽ cố gắng giúp cô đến với bọn họ, đồng thời giữ chặt lấy Tiểu Hoa, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
...
Đại ca à, bọn họ đã sống chung với tôi rồi đó! Anh còn ở đó bảo giúp cái gì? Giúp bọn họ ăn tôi dễ hơn sao?!
Mạc Linh câm nín, bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Tôi thấy hay là anh giữ chặt Bạch Liên Hoa đi, chuyện tình yêu nam nữ... hiện tại tôi không có hứng thú, vẫn là mọi sự thuận theo tự nhiên đi, nếu anh cần tôi giúp chuyện gì cứ nói, nếu giúp được tôi sẽ không từ chối.
Có thể, cô giúp tôi ôm lấy mấy tên kia đi, như vậy Tiểu Hoa liền là của riêng tôi rồi.
... Tôi nói tiếng người đó! Anh có nghe hiểu không vậy!!
Ở một góc trong công ty, có một kẻ đang tự kỷ trồng nấm, miệng lầm bầm dọa cho đồng nghiệp đi gần đó đều lui xa.
Linh bỏ ta đi, không mang theo ta, Linh bỏ ta đi, đi theo tên khác... Vòng tuần hoàn n lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ, đột nhiên cảm thấy Quan Quan cùng Thanh nhi dưới tay mình thật đáng thương...