Mạc Linh mơ màng hé mắt, trước mắt chỉ toàn một màu đen, chắc là trời tối rồi...
Khoan đã, làm thế nào cô lại ngủ? Trời tối? Phòng cô lúc nào cũng có ánh đèn vàng nhạt của đèn ngủ mà. Trừ khi...
Mạc Linh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không ngoài ý muốn nhìn thấy bầu trời tối đen từ cửa kính chạm trần quen thuộc, còn có...
Bạc tổng? Mạc Linh đưa tay xoa xoa cổ, họng cô đau rát như thể cả tuần chưa được uống nước, nhưng điều cô quan tâm là có người đang ngồi bên cạnh đưa lưng về phía cô, chính xác là ngồi bệch ở trên nền nhà.
Bạc Ngưng Thần dường như vừa tỉnh dậy, quay phắt lại, thấy cô mở mắt nhìn mình khó hiểu mới nhẹ thở ra một hơi, đưa tay sờ trán cô.
Còn đau đầu không? Hắn cẩn thận hỏi, gương mặt tuấn mỹ có chút mệt mỏi, thể hiện rõ hắn đã vất vả như thế nào.
Không đau, chỉ hơi mệt... Mạc Linh thức thời nhận ra mình vừa được cấp trên chăm sóc tận tình nên ngoan ngoãn trả lời Cảm ơn anh, Bạc tổng.
... Bạc Ngưng Thần thu tay về, đứng dậy rời đi, lát sau trở lại với cốc nước trên tay.
Mạc Linh lập tức sáng mắt, nhìn chăm chăm vào ly nước trong veo đầy ắp kia. Hắn buồn cười nâng ly lên, hai mắt cô nâng lên, hắn đưa sang phải, cô quay đầu theo, hắn đưa đến bên môi, cô ỉu xìu xụ mặt.
Hắn dường như có thể nhìn thấy hai cái tai nhỏ vẫy vẫy trên đầu cô, còn có cái đuôi không ngừng lắc a lắc.
Được, gọi một tiếng Thần ca xem nào.
Thần ca ~ Mạc Linh nhu nhu gọi, thanh âm khàn khàn có chút cố hết sức.
Ngoan, phần thưởng cho em.
Hắn nhanh chóng nâng ly uống một ngụm, chưa đợi cô phản đối liền nâng đầu cô ấn môi xuống.
Mạc Linh bị dọa cứng đờ, chỉ cảm nhận môi mình bị đôi môi lạnh lẽo của hắn đè ép cạy mở, sau đó chất lỏng trong suốt cô thèm khát lập tức chảy vào, xoa dịu cổ họng bỏng rát của cô.
Mạc Linh mơ hồ nuốt hết, muốn lui về sau lại bị hắn dùng tay giữ chặt gáy, càng dùng sức đè nghiến lấy cô. Hắn dùng lưỡi vẽ ra cánh môi hồng hồng của cô, nhân lúc cô muốn phản kháng liền luồn lách tiến vào, càn quét toàn bộ khoang miệng nhỏ, cuốn lấy cái lưỡi non mềm muốn chạy trốn, quấn quýt cùng một chỗ.
Mạc Linh bị hắn giữ lấy, lại vừa khỏi bệnh nên chỉ có thể yếu ớt dùng nắm đấm đập đập gãi ngứa cho hắn, nhưng rất nhanh liền bị nắm lấy, thân thể mềm mại càng thêm gần sát cơ thể tràn ngập mùi hương nam tính của hắn.
Bốn môi quấn lấy nhau không rời, căn bản không cho Mạc Linh cơ hội thở, nơi khóe miệng cô chảy ra chất lỏng khả nghi ái muội, tiếng động vang lên trong phòng rõ ràng đến mức làm cho hai tai cô đều hồng, cuối cùng đuối sức dựa vào hắn, dùng mắt kháng nghị hắn ngang ngược lạm quyền.
Bạc Ngưng Thần chính là càng hôn càng say, càng hôn càng không dứt được, đến khi cô gần như không phản ứng mới tiếc nuối lùi lại, cho cô thời gian lấy lại nhịp thở.
Mạc Linh đỏ mặt, muốn mắng hắn nhưng ngoài tiếng thở dốc không ngừng ra thì trong phòng yên tĩnh kì lạ.
Thế nào, nước có ngọt không? Bạc Ngưng Thần nheo mắt nhìn đôi môi bị dày vò đến sưng đỏ kia, lại có ý định cúi xuống.
Ngọt ngọt cái đầu anh! Nước nhà anh đều ngọt! Mạc Linh dùng hết sức lực bật dậy, đẩy hắn ngã xuống đất rồi loạng choạng chạy ra khỏi cửa.
Bạc Ngưng Thần bị hành động bất ngờ của cô làm cho phản ứng chậm, đến khi nhận ra cô đã đóng sầm cửa chạy biến, hắn bất mãn chậc lưỡi, đưa tay xoa nắn môi.
Dường như hương vị ngọt ngào kia vẫn còn đây. Đây là lần đầu tiên hắn mất khống chế như vậy, nếu không phải cô chạy đi, có lẽ hắn sẽ không kìm được mà ăn hết mất.
Nhớ lại lúc sáng, sau khi Đồng Phù không đến cho cô truyền dịch, lại thêm hai viên kháng sinh thì chắc cô sẽ sốt đến ngu ngốc chứ không tỉnh táo được như lúc này. Mà tên bác sĩ đó bình thường không ham muốn chữa bệnh cho người khác, lúc nhìn thấy cô lại hăm hở làm đủ trò, hắn thật có chút nghi ngờ quan hệ của hai người này...
Mạc Linh... Em còn những chuyện gì mà tôi chưa biết nữa đây?
Mạc Linh gọi xe trở về nhà, cũng chỉ chào ông Mạc một tiếng liền chạy lên phòng, úp mặt vào gối hét lớn.
Tên Bạc tổng đó nhất định là cố ý! Muốn hại cô cao huyết áp mà chết lắm mà! Âm mưu hiểm độc như thế... cô còn chưa đụng tay vào Bạch Liên Hoa của hắn đâu, hắn gấp làm cái gì chứ!!
Mạc Linh càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng xa, một bụng hỏa đều dồn vào Bạc Ngưng Thần mà mắng. Đáng thương cho Bạc tổng của chúng ta, làm việc tốt còn bị cho là lòng lang dạ sói.
(Giai: Cái gì...? Đây rõ ràng đã mắng đúng người chửi đúng chỗ...
Thần: Thế nào? *nhướn mày*
Giai: ... Không thế nào cả! *chạy*)
Cô mắng đến mệt mỏi, tự thưởng cho mình một ly nước, cố gắng không nghĩ đến nụ hôn, không, là cái chạm môi kia nữa, quyết đoán đắp chăn đi ngủ.
Ngay cả trong mơ cô cũng có thể thấy gương mặt đáng đánh đòn của hắn lảng vảng, giấc ngủ cũng luôn chập chờn không an ổn.
Mơ hồ cô nhận ra có gì đó tiến đến gần, bản thân bị kéo vào một vòng tay quen thuộc ấm áp, nhanh chóng làm cô an tâm dụi đầu tìm một chỗ ổn định, lập tức khóe môi mang theo ý cười chìm vào mộng đẹp.
Tác giả có điều muốn nói:
Cái này... hình như tình cảm trụ cột có đủ rồi, sắp tới cảnh H rồi...
Có ai muốn xem không? Trình ta tuy dở thật nhưng coi như thêm màu sắc cho truyện đi *xấu hổ che mặt*
Happy Valungtung nha =∆= ta còn ở đây đăng truyện... thật là đau nòng =))