Chỉ là... cô chưa đi được bao xa đã dừng bước, đỡ cây cột trên hành lang, ngồi xuống bậc thang.
Tiểu Hoa không hiểu sao, "Ký chủ? Không phải ngài nói muốn đi ăn cơm à?"
Vừa nói xong, đã nhìn thấy sắc mặt Tô Yên suy yếu, mồ hôi trên mặt từng giọt rơi xuống, "Mệt mỏi quá."
Tiếng nói đã rất nhỏ, suy yếu dọa người.
Tuy giá trị thể lực nhiều hơn hai điểm so với thế giới trước, nhưng so với một người bình thường, thể lực vẫn kém quá xa.
Nàng có thể đứng không nhúc nhích ba canh giờ, hoàn toàn là dựa vào ý chí chịu đựng.
Chuyện này nếu đổi lại là người khác, đã sớm ngã xuống.
Vốn dĩ nghĩ rằng có thể chịu được đến nơi ăn cơm, nhưng bây giờ, thật sự không đi nổi.
Tiểu Hoa thấy ký chủ ngoan ngoãn của mình bị bắt nạt thành như vậy, có chút đau lòng.
Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì vội vàng lên tiếng:"Ký chủ, kẹo, kẹo, cô ăn hai cái kẹo a."
Tô Yên chớp chớp mắt, nghe thấy câu này trong mắt cũng hiện lên một tia sáng, giống như có một tia khí sắc.
Nàng chậm rì rì mở túi tiền, lấy ra một cái kẹo, bóc giấy dầu cho vào miệng.
Tiếp đó, một cái lại một cái, nàng liên tiếp ăn ba bốn cái, hương sữa dâu tràn ngập khoang miệng.
Gió lạnh thổi tới, một lúc lâu sau, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Hơi có chút sức lực, nàng định đứg dậy đi ăn cơm.
Nào biết..., bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Xuân Hoa mặc quần áo xanh từng bước một đi tới.
"Tô Yên, sao ngươi lại trốn ở đây? Ta tìm ngươi ở chỗ ăn cơm nhưng không thấy."
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt, trên mặt khó nén suy yếu.
Nàng còn chưa mở miệng hỏi, đã bị Xuân Hoa túm cánh tay, "Mau lên, điện hạ tìm ngươi đi hầu hạ bữa tối."
Tô Yên vốn đang ngồi chỗ kia, bị lôi kéo, hơn nữa trên chân không có lực, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã.
Xuân Hoa kinh ngạc, "Ngươi làm sao vậy?"
Tô Yên đứng dậy, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc mềm mại ấm áp nói: "Ta không có sức lực, đi ăn cơm trước lại đi hầu hạ hắn, được không?"
Vừa nói xong, Xuân Hoa đã cười, "Tô Yên, ngươi đang đùa ta sao? Để Tam hoàng tử chờ ngươi ăn xong rồi mới đi hầu hạ?"
Nói nói, trong mắt Xuân Hoa mang theo một tia nghiêm túc, "Những lời đại nghịch bất đạo như vậy, ta coi như chưa từng nghe thấy, sau này
không thể nói nữa, hiểu không?"
Tô Yên liếm khóe môi, "Hiểu."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó còn định nói chuyện, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Xuân Hoa kéo quay lại đường cũ.
Vừa đi, Xuân Hoa vừa giáo dục, "Tô Yên, ngươi vừa tới tiền viện, không hiểu quy củ của tiền viện, ta hiểu. Nhưng điện hạ coi trọng ngươi, muốn ngươi hầu hạ bên cạnh, vậy ngươi phải làm đúng bổn phận của mình, biết không?"
Tô Yên không nói chuyện.
Nàng yên lặng mõ một cái kẹo trong túi tiền ra, cho vào miệng.
Xuân Hoa không thấy nàng trả lời, lại hỏi một câu: "Nhớ chưa?"
Lúc này, Tô Yên mới mềm mại nói: "Ân, nhớ rõ."
Nói nói, đã đi đến cửa tẩm điện.
Xuân Hoa đứng ở cửa, cung kính lên tiếng: "Điện hạ, Tô Yên tới."
Qua một hồi lâu, bên trong mới truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng, "Để nàng tiến vào."
Sau đó, Tô Yên đã bị Xuân Hoa đẩy vào tẩm điện.
Tô Yên đi vào, đập vào mắt là một bàn đồ ăn ngon tinh xảo.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên chủ vị, mặc một bộ tơ lụa màu vàng nhạt, môi hồng răng trắng vô cùng tuấn tú.
Hắn nhìn thấy Tô Yên đi vào, con người đen nhánh hiện lên một tia sáng.