Không thèm phản ứng lại Quân Tà, mà xoay người nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên lên tiếng
“Xin chào, con là Tô Yên.”
Vân Chi không nói gì.
Chỉ im lặng nhìn kỹ nàng.
Một lúc lâu sau mới nở nụ cười.
“Con không tồi.”
Tô Yên gật đầu
“Cảm ơn.”
Vân Chi tiếp lời
“Hy vọng các con có thể trước sau như một.”
Tô Yên gật đầu
“Con sẽ cố gắng hết sức.”
Nghe được câu trả lời của Tô Yên.
Vân Chi mới gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn thoáng qua vị đang ngồi trêи ghế chủ tọa.
Nàng lên tiếng
“Lần gặp mặt này có chút ngắn ngủi, hy vọng nếu có cơ hội, lần sau chúng ta sẽ được ở chung lâu hơn. Hiện tại, ta còn chút chuyện muốn nói với A Bạch… Phụ thân của Tiểu Vực.”
Nàng vừa dứt lời.
Quân Vực ôm chặt eo Tô Yên, lên tiếng
“Mẫu thân, phụ thân định hôn sự cho con với Minh Giới.”
Hai mắt Vân Chi sáng lên
“Hôn sự?”
Quân Vực thấy mẫu thân hắn có vẻ vô cùng cao hứng, liền nói tiếp
“Mẫu thân có thể nói với phụ thân, huỷ bỏ hôn ước này không? Người còn muốn tiếp xúc lâu dài với Tiểu Quai cơ mà.”
Quân Vực cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘lâu dài’.
Ánh mắt Vân Chi dừng trêи người Tô Yên.
Nghĩ nghĩ một chút, liền gật đầu lia lịa
“Đúng vậy, đúng! Hôn sự này phải hủy bỏ ngay lập tức!”
Nói xong, Vân Chi liền đi đến bên cạnh Quân Tà.
Nghe Vân Chi nói xong, Quân Vực cũng không thèm ngốc ở Điện Kim Huyền lâu thêm nữa.
Kéo tay Tô Yên đi ra ngoài.
Tô Yên nghi hoặc
“Kết thúc rồi?”
“Không thì sao?”
“Chuyện hôn sự thì sao?”
“Mẫu thân sẽ hủy bỏ.”
Hắn ngốc ở chỗ này lâu như vậy chính là chờ Vân Chi xuất hiện.
Không có cách nào khác.
Phụ thân hắn dầu muối không ăn, đao thương bất nhập, chỉ có thể xuống tay từ chỗ mẫu thân hắn.
Tô Yên nghĩ đến biểu tình trước đó của Vân Chi, nghi hoặc
“Vì sao ta cảm thấy mẫu thân chàng cũng không quá muốn giải trừ hôn ước cho chàng vậy?”