Một câu hỏi của hắn làm hai người quỳ trêи mặt đất ngơ ngác.
An Đồng An Túc không nói gì.
Quân Vực yết hầu chuyển động, môi hiện lên ý cười, nói
“Ví dụ như nói với ta, các ngươi vì sao không cho nàng vào?”
“Nàng” mà hắn nói, dù cho không chỉ tên nói họ, hai người quỳ trêи mặt đất cũng biết là đang nói đến ai.
An Đồng nghe, nhịn rồi lại nhịn, sau đó ngẩng đầu, quỳ thẳng tắp nói
“Thiếu chủ, thuộc hạ thấy nàng ta không xứng với ngài. Tất cả những điều nàng ta làm đều vì đang lợi dụng ngài. Lợi dụng ngài thích nàng, chính là vì muốn hoàn toàn diệt trừ ngài. Nàng ta lừa ngài đến Cửu Trọng Thiên trước, rồi sau đó giết ngài. Ngài biến mất một ngàn năm, nàng chưa bao giờ tới Thâm Uyên Ma Vực, cũng chưa bao giờ hỏi thăm chuyện của ngài. Thuộc hạ cực kỳ bất bình!”
An Đồng đã cực lực khắc chế từ ngữ của bản thân.
Nếu không, đâu chỉ là bất bình.
Lúc nhìn thiếu chủ hồn phách mai một nằm trong lòng nữ nhân kia.
Hắn liền căm hận nàng ta.
Quân Vực mí mắt cũng không buồn động, phun ra hai chữ
“Còn ngươi?”
Lời này, là nói với An Túc.
An Đồng thẳng tính, tâm tình bày ở trêи mặt, một chút cũng không che giấu được.
Hiển nhiên, lúc An Đồng nói xong, cảm xúc cả người thiếu chủ liền phát sinh biến hóa.
Hắn không cho rằng thiếu chủ là đang đồng ý với An Đồng.
An Túc hai tay ôm quyền
“Việc của hiếu chủ, chính là việc của thuộc hạ. Không dám quá mức.”
Nói xong câu đó, hắn dừng một chút, nói
“Ngàn năm trước, Chủ Thần Tô Yên muốn giết ngài. Cũng may thiếu chủ thể chất đặc thù, vốn là chỉ có nửa yêu hồn. Ngài độ kiếp, chịu đựng thống khổ to lớn mới lại lần nữa luyện hóa làm người. Thuộc hạ lo lắng, ngài sẽ lại xảy ra chuyện.”
Thể chất đặc thù của Quân Vực bắt nguồn từ cha mẹ hắn.
Phụ thân hắn Quân Tà sinh ra từ hỗn độn.
Không hồn không phách, bất tử bất diệt.
Chỉ có mẫu thân hắn Vân Chi là có hồn phách.
Vì vấn đề thể chất, phụ thân hắn vốn không có khả năng kéo dài huyết mạch.
Quân Vực được sinh ra chính là kỳ tích.
Bị ảnh hưởng bởi thể chất của phụ thân, thế nên hắn chỉ có nửa hồn.
Phụ thân hắn di truyền cho hắn lực lượng cường đại, sợ hắn lúc nhỏ nổ tan xác mà chết, nên mới phong ấn lại.
Kết quả không ngờ tới, bởi vì lần hôi phi yên diệt này, đánh bậy đánh bạ, phá phong ấn, hoàn toàn kế thừa lực lượng kia.
Quân Vực hiện tại không hồn không phách.
Nghiêm khắc mà nói, là bất tử bất diệt.
Nhưng mà nếu có ngày thiên địa sụp đổ, hết thảy mất đi, hắn cũng sẽ cùng thiên địa sụp đổ mà tiêu vong.
Ừm.
Cùng thiên địa đồng thọ.
500 năm trước, hắn đã có ý thức, tuy vậy, thân thể bị hủy, không thể rời khỏi chỗ tu luyện.
Liền cho An Đồng An Túc thay hắn đi tìm người.
Tìm 500 năm, vẫn là không thể tìm thấy Tô Yên.
Nhưng mà những việc này không quan trọng.
Dù sao người đã ở trong tay hắn.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Quân Vực gõ đều đều trêи bàn.
Hương khí lượn lờ tràn ngập tẩm điện.
Mãi lâu sau, ngón tay hắn dừng lại.
Nâng mí mắt, nhìn về phía hai người quỳ trêи mặt đất.
Cuối cùng, tầm mắt ngừng trêи người An Đồng
“Nàng muốn mạng của ta, ta cũng không dám oán hận, ngươi là gì mà bất bình không cam?”
Tiếng nói vừa dứt, An Đồng ngẩng đầu lên.
“Thuộc hạ ·····”
Chỉ là này hai chữ vừa nói ra.
Giây tiếp theo, liền cảm nhận được lệ khí che trời lấp đất của Quân Vực ập tới.
Hắn nhìn An Đồng, con ngươi hắn dày đặc cuộn trào
“Ta trước khi chết thấy nàng tuy bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy. Ngươi làm gì nàng?”
Tiếng nói vừa dứt, lệ khí trêи người Quân Vực giống như không khống chế được.
Phảng phất giây tiếp theo liền sẽ lập tức cắn nuốt hai người quỳ trêи mặt đất.