Lúc gọi, đôi mắt sắc sảo nhìn về phía Tần Huyên Nhu, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Tần Huyên Nhu thấy vậy cũng chẳng buồn để ý.
Cô hiện tại chỉ nghĩ tìm chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đầu gối đã rất đau rồi.
Vừa động liền đau đớn vô cùng.
Có thể là trong nhà quá lạnh, lạnh đến thấu xương.
Chỉ là An Cảnh Châu có vẻ không có ý định cho cô ngồi xuống.
Luôn nắm chặt cánh tay cô, gắt gao giữ lấy.
An Cảnh Châu nhìn thoáng qua cô gái vừa đến bên cạnh mình, sau đó lại nhìn Tần Huyên Nhu.
" Cô không có gì muốn nói?"
Hắn mở miệng.
Tần Huyên Nhu cười ôn nhu, vén tóc ra sau tai, liền đáp
"Đều nghe anh."
Chỉ là tiếng nói vừa dứt, tia châm chọc trêи mặt An Cảnh Châu càng thêm rõ ràng.
"Đều nghe tôi? Vậy mà vừa rồi, lại giống như tôi xen vào chuyện của cô và tình cũ a."
Nụ cười Tần Huyên Nhu cứng lại một chút.
Cô nhìn những người xung quanh, cái gì cũng không nói.
An Cảnh Châu nhìn cô an tĩnh thuận theo thì càng phát hoả.
Hắn cau chặt mày, dường như sắp bị chọc đến phát nổ.
Hắn cúi đầu, ghé vào bên tai Tần Huyên Nhu
"Lúc trước có năng lực như vậy, nhảy lầu, giả bộ bất tỉnh, dùng mỹ nhân kế, khổ nhục kế với Bạch Hoành Vũ. Lúc này lại không chú ý đến hắn? Không có khả năng đi?"
Thân thể Tần Huyên Nhu một lần nữa cứng đờ.
Cô cúi đầu, nhìn nhẫn trêи tay trái của mình, nâng lên.
"Lúc trước nhẫn này là anh chủ động đeo cho tôi. Nếu giờ cảm thấy phẩm chất của tôi không tốt, thì tháo xuống vẫn kịp."
Cô nói những lời này đều là bộ dạng ôn nhu.
Giống như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đôi mắt An Cảnh Châu nheo lại.
Hắn ôm người vào trong ngực, cắn chặt răng gằn giọng nói
"Tần Huyên Nhu, không cần ỷ vào tôi thích em, liền cảm thấy có thể muốn làm gì thì làm."