"Thật là đáng tiếc, nhà bọn họ nhiều tiền như vậy, nếu em gả qua đó, gia đình chúng ta đều sung túc. Anh và chị dâu em còn đang muốn mở siêu thị, còn trông cậy em tốt nghiệp xong liền gả vào nhà họ."
Bà Tần nghe xong, càng thêm tức giận, càng dùng sức gõ thước vào lòng bàn tay Tần Huyên Nhu.
Trong chốc lát, lòng bàn tay Tần Huyên Nhu đều sưng tấy lên.
Bà ta lại càng thêm tức giận
"Mày nói xem, sao mày lại ngu ngốc như vậy?? Muốn gả mày vào gia đình tử tế, nhưng một chút năng lực mày cũng không có. Mỗi ngày chỉ biết khóc khóc khóc."
Nói xong, em trai ở bên cạnh có chút kinh ngạc
"A? Lần này hình như chị không khóc a."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn bà Tần
"Mẹ, có phải mẹ đánh nhẹ quá hay không?"
Lúc trước, mẹ chỉ mới đánh hai nhát Tần Huyên Nhu đã chảy nước mắt.
Bà Tần nghe xong, giọng điệu càng trở nên tồi tệ hơn
"Xem ra mày vẫn chưa nhận ra sai lầm!"
Đang muốn đánh tiếp, ông Tần vẫn luôn không nói chuyện rốt cuộc cũng lên tiếng
"Được rồi, đừng đánh nữa. Thật vất vả mới về một lần, cùng nhau ăn cơm."
Ông Tần đứng ra hoà giải, đều giống như mấy lần trước.
Tần Huyên Nhu cũng không biết vì cái gì, lần này cô chỉ là không muốn khóc.
Trước kia là bởi vì không muốn bị đánh, hoặc là ba mẹ nhiều lần làm tổn thương cô.
Khi khóc cũng phải nhìn sắc mặt, đắn đo gãi đúng chỗ ngứa, nếu không, sẽ bị đánh nặng hơn.
Khóc, cũng khó tìm người để tâm sự.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nhưng càng lớn, loại cảm xúc này sớm đã bị hao mòn.