Tô Yên ngẩng đầu nhìn người kia, nghi hoặc mở miệng
"Vậy cậu nghĩ cậu là ai?"
Người kia bị Tô Yên đáp trả như vậy, sắc mặt tức khắc đỏ bừng.
Thẹn quá hóa giận, gào lớn
"Tô Yên, đừng tưởng trong nhà cậu có chút tiền là ghê gớm!"
Tô Yên nghiêm túc
"Không phải tôi cảm thấy ghê gớm, mà tự cậu cảm thấy nhà tôi ghê gớm."
Bên cạnh lại có người nói thêm vào
"Cậu xem cậu đã khi dễ Huyên Nhu thành bộ dạng gì?! Lúc trước hai người là bạn thân, bên nhau như hình với bóng! Bây giờ thì sao? Tô Yên, bây giờ trông cậu có còn giống học sinh không?"
Tô Cổ ngồi phía sau, lấy chocolate ra, cắn hai miếng.
Không biết có phải do tiếng mở gói chocolate quá lớn hay thế nào.
Tự dưng thu hút một số người lôi tên cậu vào.
Đám nữ sinh căm giận nhìn về phía Tô Cổ
"Tô Cổ, cậu là bạn của hai người họ, nói chút gì đi."
"Đúng vậy, nêu chút ý kiến đi."
"Nếu cậu đứng về phía Tô Yên, xem như mắt tôi mù."
Tô Cổ ăn xong khối chocolate kia, mới đứng lên đi qua.
Nhìn Tần Huyên Nhu đang khóc, lại nhìn Tô Yên.
Cậu nói với Tần Huyên Nhu
"Gia đình cô rất nghèo?"
Nói xong, Tần Huyên Nhu như bị vũ nhục, sắc mặt càng đỏ.
Thân thể run rẩy, như sắp không thể chịu đựng nổi muốn ngã xuống.
Trong đó có một nữ sinh phẫn nộ nói
"Tô Cổ! Cậu rốt cuộc muốn làm gì?! Gia đình Huyên Nhu rất khó khăn, cậu còn muốn chọc vào vết thương của cậu ấy??"
Đương nhiên, trong đó cũng có người đồng cảm nói
"Cậu chưa biết sao, Huyên Nhu là người duy nhất trong lớp chúng ta nhận quyên góp."
Lời này rơi xuống, thân thể Tần Huyên Nhu càng run lợi hại hơn.