Nó giống như cũng rất thích Tô Yên, thế nên nó bay lên trêи không trung, quay xung quanh cô một vòng.
Vừa quay còn vừa phát ra tiếng kêu vù vù, nhìn qua rất vui vẻ.
Cuối cùng, lại bay trở về lòng bàn tay cô, tiếp tục phát ra ánh sáng màu lam nhạt.
Tô Yên cảm giác được nó khiến cho thần hồn của mình càng thêm mạnh mẽ.
Tiểu Hoa lên tiếng hỏi
"Ký chủ, chị muốn nó sao?"
"Ừm, muốn."
"Ký chủ, bởi vì nó là bảo bối trêи bảng bảo vật nên chị được phép mang nó đi. Chị nhỏ một giọt máu lên trêи viên ngọc để nhận chủ. Về sau chị ở đâu, nó sẽ ở đó, không chiếm mất không gian."
Nghe Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trêи viên ngọc.
Chớp mắt, giọt máu của cô tương dung với viên ngọc.
Giây tiếp theo, viên ngọc màu lam bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Nó bay lên xoay xung quanh Tô Yên vài vòng, tựa hồ rất vui mừng.
Tô Yên phát hiện ra, chỉ cần viên ngọc này xoay vòng vòng quanh cô, lực lượng tẩm bổ thần hồn cô sẽ tăng mạnh.
Một lúc lâu sau, viên ngọc rơi xuống lòng bàn tay Tô Yên.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, trong lòng chị muốn cho nó biến mất, nó sẽ biến mất, chị muốn nó xuất hiện, nó sẽ xuất hiện."
Tô Yên thử thử.
Phát hiện xác thật là như thế.
Chờ viên ngọc biến mất khỏi lòng bàn tay, cô cũng không triệu hồi nó lại nữa mà đi về hướng Yêu Vương điện.
Thần kỳ ở chỗ, viên ngọc đó không xuất hiện, nhưng nó vẫn phát ra lực lượng tẩm bổ cho cô như cũ.
Một viên ngọc có thể tẩm bổ cho thần hồn, thực sự là quá thần kỳ.
Nhưng lực lượng của viên ngọc này, có lẽ về sau sẽ chậm rãi khai quật rõ ràng.
Hiện giờ, chưa thể phán xét.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Khi Tô Yên sắp đi tới Yêu Vương điện, vừa vặn nhìn thấy Lục đi ra.
Lục nhìn thấy cô trước, hắn lắc mình một cái, Lộ Khe và Lâm Trường Dã đi phía sau hắn đều sửng sốt.
Quay ra đã thấy Lục xuất hiện ở phía trước, cách họ 10 mét.
'Bụp'
Tô Yên đụng phải Lục.
Cô đã nhận ra có người tới gần, nhưng hơi thở này quá đỗi quen thuộc, cô liền biết rõ đây là ai, thế cho nên không có ra tay.
Nhưng vì đang đi nhanh, theo quán tính cô vẫn đụng phải hắn.
Khuôn mặt Lục vô cảm, ôm lấy Tô Yên
"Nhớ ta như vậy sao? Còn nhào vào trong ngực ta?"
Tô Yên ngẩng đầu
"Không có."
Trêи khuôn mặt Lục không có biến hoá gì
"Nàng có."
Nói xong, ôm lấy Tô Yên không buông tay, cúi đầu hôn hôn lại cọ cọ khuôn mặt cô.
Cùng với động tác này, biểu tình trêи khuôn mặt Lục mềm mại dần.
Rõ ràng chỉ mới không nhìn thấy cô một canh giờ thôi, lại giống như thật lâu, thật lâu.
Đang nghĩ ngợi, khuôn mặt nhu hoà của hắn bỗng chốc nhăn lại
"Sao giờ nàng mới tới đây?"
Giây trước vừa mới nói Tô Yên nhớ hắn, giây sau liền trách Tô Yên tới quá chậm.
Ách ······.
Lục đang nói, Lâm Trường Dã đứng phía sau ho khan.
Chủ yếu là hắn ta thật sự quá xấu hổ, thế cho nên muốn nhắc nhở Yêu Vương đại nhân một chút, phía sau còn có rất nhiều người.
Tô Yên nghe thấy âm thanh, nhìn về phía sau lưng Lục.