'Cổ Vương đang bế quan, ở trêи đầu của em. Yên Yên tìm bọn em có chuyện gì sao?'
Tô Yên duỗi tay, đưa Cửu Long lưu ly châu bỏ vào trong không gian.
Cô nghiêm túc lên tiếng
"Tìm chỗ trống để đồ vật."
Tiểu Hồng
"Tê tê tê!"
'Hừ!'
Bởi vì Tô Cổ bế quan, Tiểu Hồng quấn quanh cổ tay Tô Yên xoay vòng vòng.
Nửa ngày sau, đại khái là cảm thấy nhàm chán quá, nó lên tiếng
"Tê tê tê tê tê tê tê?"
'Yên Yên, chúng ta đi ăn hoa đi ~~~?'
Tô Yên nhìn thoáng qua con rắn nhỏ
"Ăn hoa?"
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê!"
'Đúng đúng đúng, ăn hoa!'
Nói xong, nóng lòng muốn thử, giống như vô luận có bao nhiêu hoa nó cũng đều có thể ăn sạch sẽ.
Tiểu Hoa lập tức nói
"Ký chủ, Tiểu Hoa tìm được một mảnh rừng đào cách Yêu Vương điện không xa, chị nhanh chân tới xem xem."
Có lẽ đến cả cái hệ thống cũng biết ký chủ nhà mình dạo này tâm tình không tốt, thế cho nên cố gắng tìm cách giúp ký chủ vui vẻ một chút.
Rốt cuộc, dưới sự thống nhất, kẻ xướng người họa của một rắn một hệ thống, qua trưa một chút, Tô Yên đi tới rừng đào.
Trong Yêu Vương điện, Lục ngồi trêи vương tọa.
Hắn vẫn luôn chờ đợi.
Đợi hai canh giờ rồi, đợi đến chiều rồi vẫn không thấy người mình muốn gặp đến.
Hắn nhíu mày, trầm giọng hỏi
"Đưa đồ đi rồi?"
Nữ yêu lập tức xuất hiện, lên tiếng
"Vâng, Yêu Vương đại nhân!"
Lục muốn nói lại thôi, cuối cùng rốt cuộc cũng lên tiếng dò hỏi
"Nàng ấy có nói cái gì không?"
Yêu nữ lắc đầu
"Không có!"
Thân thể Lục cứng đờ, nhìn cánh cửa đại điện trống rỗng.
Nửa ngày sau, khàn khàn lên tiếng
"Hiện tại nàng ở đâu?"
Yêu nữ cúi đầu, trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng
"Rừng đào."
Ả vừa dứt lời, thân ảnh Yêu Vương liền biến mất.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
......
Rừng đào này xác thật vô cùng đẹp.
Nó cũng cách Yêu Vương điện rất gần.
Bởi vì được hưởng yêu lực cường thịnh của Yêu Vương điện, thế cho nên rừng đào này dù là thời điểm nào đi chăng nữa cũng vô cùng tươi tốt, nở hoa quanh năm.
Hoa đào rơi rụng đầy đất, bùn đất hai bên rừng đào đều bị hoa che kín.
Tô Yên sợ Tiểu Hồng ăn sạch hoa, cố ý không cho nó biến ra chân thân.
Thế cho nên Tiểu Hồng hầm hừ không tình nguyện nằm trêи tay Tô Yên
"Tê tê tê tê tê"
'Yên Yên keo kiệt, không cho người ta ăn hoa.'
Tô Yên đặt Tiểu Hồng lên một cây đào.
"Rừng đào này có khoảng một nghìn cây, mỗi một cây em chỉ được ăn mười bông, ăn xong phải đổi sang cây khác, không được ăn trọc cả cây!"
Tô Yên đối với tính nết Tiểu Hồng cũng có chút hiểu biết.
Một khi Tiểu Hồng gặp được đồ vật nó thích ăn, đừng nói là hoa đào, kể cả cây đào nó cũng có thể ăn cả gốc.
Tiểu Hồng miễn cưỡng đáp ứng với Tô Yên.
Ghé vào chạc cây, bò đến phía mấy bông hoa.
Đang bò lại gặp được một con sâu lông.
Con sâu lông kia hình như cũng nghĩ Tiểu Hồng là sâu lông, cản đường nó, không cho nó đoạt địa bàn.
Tiểu Hồng nâng cái đuôi lên, 'bụp' một tiếng, đánh cho con sâu lông kia bay xa.
Ở trong mắt Tiểu Hồng, cả cái rừng đào này đều là địa bàn của nó.
Nó muốn ăn ở đâu thì ăn ở đó, ai cản nó, nó liền ăn luôn.
Chỉ cần không đối đầu với Yên Yên và Tô Cổ, Tiểu Hồng chính là một vị bá vương da dày thịt béo.