Tô Yên nhìn nam nhân đang bưng ly trà bón cho nàng uống.
Đại khái từ trước tới nay hắn cũng chưa từng hậu hạ người khác như vậy, thế cho nên còn có chút vụng về.
Một binh lính đang đứng bên cạnh thu thập chén đĩa, nỗ lực hết sức để không được nhìn lên giường.
Nhưng hình ảnh Vương Gia ôm một nam nhân, lại còn bón nước cho hắn cứ chạy vòng quanh đầu gã binh lính không thể quên đi được.
Rốt cuộc từ khi nào, Vương Gia bắt đầu thích nam nhân??
Binh lính kia vừa ưu sầu vừa tiếp tục thu thập đồ đạc.
Thích nam nhân thì đã đành, vấn đề là nam nhân kia còn là con tin?? Nhưng nam nhân kia cũng không hề có bộ dạng hưởng thụ.
Nội tâm của gã binh lính kêu gào.
Chỉ sợ bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh này cũng đều không thể bình tĩnh nổi.
Điều này đương nhiên Hiên Viên Quân Ngọc không hề biết.
Hắn hiện tại còn đang đắm chìm trong lạc thú bón đồ ăn.
Hiếm có khi nàng ngoan ngoãn như vậy.
Hắn lại thích nàng nhiều hơn một chút.
Hiên Viên Quân Ngọc vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên chằm chằm.
Tô Yên nỗ lực muốn tránh đi.
Nhưng người nào đó bỗng nhiên tùy tiện ném tách trà xuống đất.
Dán tới gần Tô Yên, cất tiếng
"Lần trước nàng hôn bổn vương, có phải là không cầm lòng được, không kìm chế được tình cảm trong lòng?"
Tô Yên sửng sốt, lần trước hôn hắn???
Bên trong đang trò chuyện.
Bên ngoài, đám thủ vệ canh gác nghe thấy tiếng tách trà vỡ liền đồng loạt xông vào trong lều.
"Vương gia!!"
"Vương gia!!"
Một đám đều cho rằng Vương gia nhà mình xảy ra chuyện rồi.
Nam nhân ở trong lều với Vương Gia vốn không phải người bình thường.
Lần trước Vương Gia bị hắn ta bắt đi, vẫn luôn là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong lòng bọn họ.
Lúc này đây lại phát sinh sự việc như vậy.
Một đám lính rút đao.
Sau đó họ nhìn thấy....
Vương Gia nhà mình còn đang ôm chặt lấy tên tù binh kia, không chịu buông tay, còn đang muốn chiếm tiện nghi của hắn ta???
Tất cả đều im bặt.
Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc vô cùng khó coi.
"Còn chưa cút?"
Đám binh lính vội vàng rút ra ngoài.
So với lúc xông vào, họ đi ra càng giống như lắp thêm tên lửa vào đít.
Vương Gia nhà mình chơi buê đuê rồi, thật sự chơi đoạn tụ rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Chỉ một ngày sau, tin tức này truyền khắp các ngõ ngách của quân doanh.
Tam sao thất bản, mỗi người nói một kiểu.
Có người nói
"Ai, Vương Gia nhà chúng ta thực sự chơi đoạn tụ rồi đó, các ngươi có biết không??"
"Nghe nói Vương Gia đang đè tên tù binh kia ra cưỡng bức thì bị một nhóm binh sĩ trong quân doanh xông vào phá đám."
"Ngươi nói xem, không phải Vương Gia đã nhớ thương người ta từ lâu đó chứ? Lúc trước không phải cố ý đi cùng hắn ta sao? Nên lần này mới có lý do bắt Thịnh Nguyên quốc giao hắn ra."
"Sao cơ? Ngươi nói vậy ta thấy cũng đúng. Cái gì mà vượt qua thiên binh vạn mã bắt Vương Gia đi, cũng quá giả đi."
"Đúng vậy!"
Cũng có người nói.
"Ấy, chẳng nhẽ Vương Gia muốn bẻ cong con tin kia???"
"Hiện giờ có vẻ làm tù binh cũng không an toàn rồi nha. Haizz"
"Lúc trước tên tù binh này vừa tới, nghe mấy vị Phó tướng nói, ánh mắt Vương Gia nhìn hắn đã không bình thường rồi."
"Chậc, chậc, chậc... Vậy là Vương Gia nhớ thương người ta từ lâu rồi."
Còn có một phiên bản nữa lợi hại hơn nhiều.
"Nghe nói Vương Gia của chúng ta... nằm dưới??"
"Không phải chứ?"
"Hừ, đừng có nói linh tinh, đến lúc truyền tới tai Vương Gia, chỉ có chúng ta chịu tội."
"Đúng đúng đúng."
Đương nhiên, đối với mấy chuyện này, Tô Yên hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Bởi vì từ khi nàng tới quân doanh của Kim Ngọc quốc, căn bản còn chưa từng rời khỏi lều trại của Hiên Viên Quân Ngọc.
Mà Hiên Viên Quân Ngọc, 80% thời gian của hắn đều ở lều trại bồi nàng.