Tô Yên vẫn ổn định, nhưng Lý Đại Bạch rốt cuộc cũng chỉ là một người thường, dần dần đuối sức.
Trong lúc vô ý, bị quân địch đâm trúng bụng.
Hắn cảm thấy sắp mất mạng tới nơi rồi.
Tô Yên từ phía sau ra quyền, một kiếm giết kẻ vừa đâm Lý Đại Bạch.
Nàng duỗi tay đỡ lấy hắn, dò hỏi
"Ngươi không sao chứ?"
Lý Đại Bạch nhìn qua vẫn rất có tinh thần, thần thái sáng láng nhìn Tô Yên
"Tiểu huynh đệ, ta không ngờ thân thủ của cậu tốt như vậy."
Tô Yên vừa đỡ Lý Đại Bạch, vừa giết địch.
Nàng kỳ thật cũng không muốn giết người.
Bởi vì nàng cảm thấy không công bằng với những người này.
Nàng chém bọn họ giống như cắt đậu hũ vậy.
Dù nhiều hay ít, cũng không có cơ hội thắng được nàng.
Chết ở trong tay nàng, thật sự là ủy khuất cho đám binh lính này.
Mỗi người đều chiến đấu vì quốc gia của mình, chiến tranh như vậy, Tô Yên thật sự không muốn tham dự.
Nàng chỉ muốn sống sót, sau đó về nhà, hoàn thành nguyện vọng của nguyên thân.
Giờ thì có thêm một việc nữa, muốn Lý Đại Bạch cũng được sống sót.
Tô Yên nhìn thanh kiếm đang chĩa tới gần mặt nàng, vươn tay, khẽ dùng lực khảy một chút.
Người kia liền ngã lăn ra đất.
Vốn dĩ Tô Yên chỉ muốn xem xem mình có khống chế được lực đạo hay không.
Ai ngờ, cảnh này bị Lý Đại Bạch nhìn thấy.
Hắn ta trừng to hai mắt nhìn
"Không thể tưởng tượng được tiểu huynh đệ lại có thần lực như vậy!"
Tô Yên im lặng.
Càng lúc càng xuất hiện nhiều binh lính của Kim Ngọc quốc, quân địch càng lúc càng cuồng vọng, quân ta đã bắt đầu tan tác.
Còn chưa đánh đã bắt đầu bại rồi.
Xác suất thắng thực sự quá ít.
Tô Yên nhìn một vòng xung quanh
"Tiểu Hoa"
"Em ở đây, em ở đây."
"Thủ lĩnh quân địch ở đâu?"
"Chờ em một lát."
"Cho ta con đường ngắn nhất."
"Vâng, ký chủ!"
Một lát sau, Tiểu Hoa lên tiếng
"Trong xe ngựa phía sau kỵ binh, cách ký chủ 800 mét."
Tô Yên nhìn Lý Đại Bạch.
Lên tiếng
"Một nén nhang, ngươi có thể tự bảo vệ mình sống sót trong một nén nhang không?"
Lý Đại Bạch không hiểu ý của Tô Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên liền bổ sung thêm một câu
"Một nén nhang sau, địch sẽ rút quân, chỉ cần ngươi cố gắng chống cự tới lúc đó là có thể sống sót."
Tô Yên vừa dứt lời, đôi mắt Lý Đại Bạch ngập tràn ánh sáng
"Tiểu huynh đệ nói thật sao?"
"Thật."
Tô Yên vừa dứt lời, Lý Đại Bạch nắm chặt trường kiếm trong tay, liều mạng.
Tô Yên đi từng bước tiến lên.
Tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, đi ở phía trước.
Nàng đi qua nơi nào cũng vô cùng dễ dàng, quân địch lần lượt ngã xuống.
Có thể sống sót hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Hành động này của Tô Yên dần dần thu hút sự chú ý của quân địch bốn bề xung quanh.
Càng lúc càng có nhiều tên lính vây quanh nàng.
Tới càng nhiều càng uổng công.
Tô Yên vẫn phăm phăm tiến về phía trước, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Ký chủ, còn 300 mét nữa."
Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên trực tiếp chạy.
Sau bộ binh, chính là kỵ binh.
Tô Yên vừa xuất hiện lập tức làm kỵ binh xôn xao.
Đối mặt là kỵ binh, sau lưng là bộ binh.
Tô Yên đứng ở giữa, làm cho cả bộ binh và kỵ binh của quân địch đều không biết phải làm thế nào, đều là người một nhà, không thể triển khai tấn công.
Tô Yên nhảy lên, đạp vào đầu một con ngựa, nhảy vọt lên cao.
Tiểu Hoa kịp thời thông báo
"Ký chủ, phía sau kỵ binh có một dàn xe ngựa. Có một chiếc xe ngựa được cao thủ bảo vệ. Người bên trong chính là thủ lĩnh dẫn quân ra trận lần này, Hiên Viên Quân Ngọc!"
Tô Yên chạy nhanh hơn, ánh mắt lướt qua một lượt liền dừng ở chiếc xe ngựa cách nàng hơn 10 mét.