Tô Yên nói xong, thấy Tuân Cảnh vẫn không chịu phản ứng lại, nàng cúi đầu nhìn chỗ bị mình cắn.
Tiểu Hoa không nhịn được thở dài
"Nam chủ đại nhân ở thế giới này cũng thật bi thảm."
Lần gặp đầu tiên đã bị ký chủ đánh cho một quyền, sau đó lại bị ký chủ cắn thành cái dạng này.
Tiểu Hoa vừa cảm thấy Nam Chủ đại nhân thật thê thảm, vừa yên lặng suy nghĩ, nếu như ký chủ có thể đánh Nam Chủ đại nhân đến mức lục thân không nhận thì càng tốt.
Cái ý tưởng này vừa xẹt qua trong đầu, Tiểu Hoa liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Sau đó, không nhịn được mà nói với Tô Yên
"Ký chủ, ký chủ, em thật mong có một ngày chị dồn lực đánh cho Nam Chủ đại nhân một nhát."
Tô Yên lặng lẽ đáp
"Sẽ không đâu."
Tiểu Hoa còn chưa kịp nói xong đã bị ký chủ cự tuyệt.
Nó nhịn không được giải thích
"Vậy, nếu vạn nhất chị chán ghét Nam Chủ đại nhân, mà ngài ấy vẫn cứ dây dưa không thôi với chị, chẳng lẽ chị không định đánh chết ngài ấy sao?"
Tô Yên nhìn Tuân Cảnh
Giơ ngón tay ra sờ soạng vết cắn trêи cổ hắn.
Một lúc lâu sau mới nghiêm túc trả lời Tiểu Hoa
"Ta sẽ không chán ghét hắn."
Tiểu Hoa
"······"
Nghẹn.
Cuối cùng "hừ hừ" mấy tiếng rồi im bặt không nói chuyện nữa.
Kim Nhất đứng ngoài cửa không nhịn được ho khan hai tiếng, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Thật sự ngàn tưởng vạn tưởng, nghĩ thế nào cũng không ngờ được, Vương gia thật sự nhớ thương Công Chúa điện hạ người ta.
Còn cạy góc tường nhà Âu Tướng quân.
Kim Nhất nhớ tới suy đoán mấy ngày trước của mình, quả thật đúng là như bị vả mặt.
Tuân Cảnh lên tiếng
"Chờ thánh chỉ tới, ta và nàng cùng nhau hồi kinh."
"Bao lâu nữa?"
"Sẽ không quá ba ngày."
Tô Yên sửng sốt
"Nhanh như vậy?"
Tô Yên lặng lẽ nhìn cái túi hạt giống nằm chồm hỗm ở góc phòng.