Tô Yên khẽ liếm khóe môi, do dự một lát, gật gật đầu.
Hắn thấy nàng thành thật như vậy, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Sau đó hắn nghiêng đầu, chỉ vào vết thương trên cổ của mình, "Cái này, chính là ngươi cắn?"
Chỉ thấy vết thương do nàng cắn trên cổ Hiên Viên Vĩnh Hạo, đã bôi thuốc, khép lại.
Nhưng nhìn vết thương thê thảm kia, đủ để thấy lúc nàng cắn dùng bao nhiêu sức.
Nàng đang định gật đầu, Hiên Viên Vĩnh Hạo lại dán lại gần, giọng nói nhẹ nhàng, "Dám làm người trong hoàng thất bị thương, sẽ bị chém đầu."
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Hạo giơ tay, chỉ chỉ vào đầu nàng.
Tô Yên nghe, héo...
Định giải thích, "Ta, ta chỉ là cắn một cái..."
Cũng không muốn làm ngươi bị thương.
Nhưng mà nàng vừa nói xong, Hiên Viên Vĩnh Hạo lại gật gật đầu, "Chuyện này ngày khác tính, đầu tiên là giết nha hoàn của bổn cung, sau đó hủy thiên điện của bổn cung, ngươi nói một chút, phải bồi thường bao nhiêu ngân lượng?"
Ngữ khí nhẹ nhàng, lại từng bước ép sát.
Tô Yên héo, nàng không có tiền.
Bao nhiêu tiền cũng không bồi thường được.
Có thể là do không ăn cơm, nhìn qua rất yếu ớt, bộ dáng lại héo héo, nhìn qua còn khá đáng thương.
Lúc này, một nha hoàn đã bưng đồ ăn nóng hầm hập đồ ăn lên bàn.
Từng món từng món, tinh xảo mỹ vị.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lên tiếng: "Bổn cung để ngươi thêu túi tiền, còn nhớ rõ?"
"Nhớ rõ."
"Bảy ngày sau, nếu bổn cung nhìn tạm được, chuyện này sẽ xóa bỏ toàn bộ, nếu bổn cung không hài lòng, nợ mới nợ cũ tính cả hai."
Tô Yên vừa nghe, bộ dáng héo úa có vẻ đỡ hơn.
Gật gật đầu, "Được."
Như vậy, hắn ôm nàng, cong cong môi, tản mạn nói: "Không phải đói bụng?"
"Vâng."
"Ăn cơm đi."
Lời nói rơi xuống, ánh sáng trong mắt Tô Yên rõ ràng tăng lên.