Nam Chính Trong Truyện Khởi Điểm Là Cha Ta

Chương 8: Chương 8

Trước Sau

break

Dẫu không còn ký ức tiền kiếp, Lạc Thư Nhan vẫn tâm niệm nhà cửa trọng yếu hơn hết thảy. Bán nhà mua xe chẳng khác nào tự tìm đường chết!

Nàng đầu váng mắt hoa, chỉ thấy môi Lạc Thiên Viễn mấp máy, chẳng rõ hắn nói điều gì.

Thời đại này, nhà cửa chưa đáng giá như sau này, nhưng trong tâm người dân, "an cư lạc nghiệp" là lẽ đương nhiên. Lạc Thiên Viễn hiểu rõ con gái chín chắn hơn hẳn đám trẻ cùng tuổi. Thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác, lão không nhịn được xoa xoa đầu nàng, ôn tồn: "Chẳng phải chuyện gì lớn."

Quả thật, với Lạc Thư Nhan, không nhà cửa chẳng khác nào trời long đất lở.

Nhưng nhìn phụ thân trước mắt ân cần như vậy, nàng nhớ lại màn tự trấn an buổi sáng, cố nén từng cơn đau lòng, gắng gượng cười với Lạc Thiên Viễn.

Nhưng nụ cười ấy, thật chẳng khác nào mếu máo.

Các cụ ta vẫn bảo, "có thực mới vực được đạo", vốn hai căn hộ mang lại cho Lạc Thư Nhan cảm giác an toàn, nay bỗng chốc vơi đi hơn nửa.

Hỏi sao nàng vui cho nổi?

"Nhiều tiền thế..." Nàng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mười bốn vạn lận!

Ở Ninh Thành, bảy tám trăm tệ một tháng đã tính lương cao, một ngàn thì bao người ao ước. Tính ra, một năm được một vạn hai. Lạc Thư Nhan thầm nghĩ, nếu gia gia nãi nãi còn sống, phụ thân nhất định bị đánh gãy chân mất, dám tự tiện tiêu pha thế này.

Giờ mua xe, bao nhiêu tiền tiết kiệm, thêm một căn phòng đều đội nón ra đi, còn thiếu nợ mấy vạn. Lạc Thư Nhan bấu chặt cổ áo, chợt thấy cuộc sống này càng thêm khó khăn. Một đứa trẻ sáu tuổi như nàng, ngày ngày lo đến rầu thúi ruột!

Lạc Thiên Viễn biết bản thân tùy tiện mua xe, thế nào cũng khiến người chú ý. Chẳng có lý do thuyết phục, màn giả nghèo của lão sẽ thành trò cười.

"Ông chủ công ty là người ngoài tỉnh. Mấy hôm trước gọi điện cho ta, biết ta muốn mua xe còn ủng hộ lắm. Ông ta quanh năm chẳng ở chi nhánh Ninh Thành, nhưng mấy vị giám đốc cũng thỉnh thoảng đi giao thiệp, không xe cộ bất tiện. Nhưng lão cũng lo mua xe về lại bị giám đốc dùng vào việc riêng, nên đề nghị ta tư xe công dụng, mỗi tháng tính tiền theo số chuyến, mỗi chuyến tám mươi tệ." Lạc Thiên Viễn cũng rầu thúi ruột vì lời lẽ biện bạch, "Ta tính rồi, mỗi tháng ít nhất cũng phải đi vài chuyến, thêm thu nhập gần tám trăm tệ. Công ty còn trả tiền xăng xe, mỗi tháng có trợ cấp."

Cha con nương tựa lẫn nhau, Lạc Thiên Viễn một mặt sủng ái con gái hết mực, mặt khác cũng rất tân thời, muốn làm bạn với con.

Quả nhiên, nghe Lạc Thiên Viễn nói vậy, Lạc Thư Nhan thở cũng không gấp gáp như vừa rồi, dịu xuống nhiều.

"Sau đó thì sao, có khi công việc của ta không bận lắm, muốn kiếm thêm chút việc làm. Thư Nhan, con biết thuê xe hoa không?" Lạc Thiên Viễn hỏi.

Lạc Thư Nhan mơ hồ hiểu ý phụ thân, nàng ngập ngừng gật đầu: "Cô dâu chú rể kết hôn phải dùng xe. Trên xe dán đầy hoa với lụa rực rỡ."

"Ừ, thông minh lắm!" Lạc Thiên Viễn tiếp lời, "Ta định lúc nào rảnh thì nhận việc, mỗi chuyến cũng được hơn trăm tệ."

Lạc Thư Nhan hiểu ra, theo kế hoạch của phụ thân, chẳng bao lâu sẽ trả hết nợ nần.

Nàng nhẩm tính trong lòng, mỗi tháng công ty có thể trả cho phụ thân khoảng một ngàn tệ. Ninh Thành tuy nhỏ, nhưng mỗi tháng cũng có không ít người kết hôn, dẫu một tháng chỉ chạy ba bốn chuyến, cũng kiếm được gần năm trăm tệ. Vậy là một ngàn rưỡi, hai cha con họ tiết kiệm chi tiêu, mỗi tháng lại cố dành ra năm trăm nữa thành hai ngàn, có lẽ hai năm là trả hết nợ.

Hai năm sau, rồi bắt đầu kiếm tiền, với tốc độ này, hai ba năm kiếm một căn nhà cũng chẳng khó khăn gì.

Đương nhiên, đó là khi mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.

Nhưng người ta vẫn phải ôm ấp hy vọng tốt đẹp về cuộc sống. Đêm nay Lạc Thư Nhan lại có thể ngủ ngon giấc, chỉ là, nghĩ đến gian phòng bên cạnh không còn thuộc về nhà mình nữa, vẫn cứ thấy nhỏ nhỏ buồn bực.

***

Trong khi cha con Lạc gia bàn bạc việc xe cộ, Thẩm gia mẫu tử cũng vậy.

Chẳng ngoa khi nói, Thẩm Thanh Nhược hôm nay cả ngày tâm trí đều để trên chuyện nhà cửa, cơm chẳng thiết ăn, nước chẳng buồn uống.

Khi màn đêm buông xuống, cha con Lạc gia vừa rời đi, Thẩm Thanh Nhược gọt dưa hấu, trịnh trọng kéo Thẩm Yến vào phòng khách ngồi xuống ghế sofa. TV vẫn bật, đang chiếu bộ phim truyền hình mới nhất.

Thẩm Yến thông minh hiểu chuyện, từ nhỏ đã không thích nói nhiều, cũng chẳng quấy phá. Thẩm Thanh Nhược từng lo lắng, đồng nghiệp bảo "quý nhân ngữ muộn", có trẻ con trời sinh hướng nội, bảo nàng đừng để ý quá. Nhưng thân là mẫu thân, từng trải hơn hai mươi năm, nàng không dám lơ là việc của con, còn cố ý đưa Thẩm Yến đến bệnh viện tỉnh kiểm tra.

Xác định không phải tự kỷ, Thẩm Thanh Nhược mới yên lòng. Nhưng vị bác sĩ du học từ nước ngoài về còn đo chỉ số thông minh của Thẩm Yến. Lúc ấy, bác sĩ đặc biệt kinh ngạc, nói với Thẩm Thanh Nhược chỉ số thông minh của Thẩm Yến siêu quần, sau này hảo hảo bồi dưỡng nhất định là thiên tài nhỏ... Thẩm Thanh Nhược chẳng dám tin lời ấy, vì nàng thấy thí nghiệm như vậy không đáng tin cậy, trước giờ chưa từng nghe nói.

Với nàng, con cái chỉ cần không bệnh không tật mạnh khỏe là đủ.

Nhưng khi Thẩm Yến lớn lên từng ngày, bắt đầu bộc lộ mặt thông minh hơn hẳn bạn bè cùng lứa, Thẩm Thanh Nhược lại nhớ đến lời vị bác sĩ, cũng có chút không chắc chắn.

Cũng bởi vì nhi tử sớm biểu hiện thông tuệ, Thẩm Thanh Nhược mỗi khi gặp chuyện quan trọng, đều cho Thẩm Yến biết, và trưng cầu ý kiến của con.

"Nhi tử." Chẳng biết có phải vì thời tiết nóng nực hay không, Thẩm Thanh Nhược gò má ửng đỏ. Nàng không muốn thể hiện trước mặt Thẩm Yến vẻ tính toán, quá con buôn. "Hôm nay Lạc thúc thúc con nói với mẹ một chuyện rất quan trọng, mẹ muốn nghe ý kiến của con."

Thẩm Thanh Nhược còn đang suy nghĩ, thì nghe nhi tử Thẩm Yến nói: "Mẹ, con đồng ý."

?

Thẩm Thanh Nhược kinh ngạc nhìn hắn, "Con biết là chuyện gì?"

Ngẫm kỹ lại, hôm nay Lạc Thiên Viễn lái xe đi đón bọn trẻ, khó bảo toàn sẽ không lộ chuyện này.

Nhưng nàng có chút khó chịu, tuy biết Lạc Thiên Viễn ngày thường xưng hô thân mật với bọn trẻ như bạn bè, nhưng đây rốt cuộc là chuyện trong nhà nàng, nàng vẫn mong có thể tự mình nói với nhi tử, chứ không phải để con biết từ người ngoài.

Đôi mắt Thẩm Yến sáng lên, bình thường như ông cụ non, trên mặt biểu cảm nghiêm túc, lúc này lại mang theo chút mong chờ: "Con đoán được. Mẹ, con thích Lạc thúc thúc lắm. Chú ấy đối với con cũng tốt. Nếu mẹ bảo Lạc thúc thúc làm cha con, con bằng lòng."

Thẩm Thanh Nhược: "............?"

Nàng nghe thấy gì vậy?

Thẩm Thanh Nhược, người luôn điềm tĩnh thục nhã, trên mặt cũng khó được xuất hiện vẻ ngơ ngác.

Đợi phục hồi tinh thần, nàng cúi đầu vuốt tóc, che giấu vẻ bối rối của mình: "Nghĩ gì đâu, mụ mụ với Lạc thúc thúc là bạn bè, có lẽ quan hệ tốt hơn bạn bè bình thường một chút, nhưng cũng chỉ là bạn bè thôi. Hôm qua tới gõ cửa cái cô trẻ tuổi kia mới là bạn gái của Lạc thúc thúc."

Thẩm Yến ngẩn người.

Thật ra, hắn thật sự rất thích Lạc thúc thúc. Lạc thúc thúc từng bảo vệ hắn và mụ mụ, sau này còn chiếu cố họ đủ điều, lại giới thiệu việc làm cho mụ mụ, lại cho họ thuê nhà.

Có thể nói, Lạc Thiên Viễn thỏa mãn tất cả yêu cầu và khát vọng của Thẩm Yến về một người cha.

Thẩm Yến dù hiểu chuyện, cũng không thể không hướng tới một gia đình trọn vẹn, có cha có mẹ có muội muội... Hắn chưa từng hỏi về cha mình. Hắn nghĩ, có lẽ cha đẻ của hắn đã mất, bằng không sao mấy năm trời chẳng thấy mặt. Hắn cũng không phải ai cũng bằng lòng chấp nhận. Nếu đổi thành người khác, có lẽ hắn sẽ không nói ra, nhưng nhất định sẽ không tán thành người đó trở thành cha mới của mình.

Nay nghe mụ mụ phủ nhận suy đoán và mong chờ của hắn, Thẩm Yến cũng không ầm ĩ, mà cúi đầu như con chim cút nhỏ.

Sau một hồi im lặng, Thẩm Thanh Nhược ôn tồn giải thích: "Lạc thúc thúc đã cứu mẹ, mẹ đặc biệt cảm kích chú ấy. Đợi con lớn thêm chút nữa con sẽ hiểu ân tình ấy có ý nghĩa gì với mẹ. Nhưng cũng chỉ là vậy thôi. Mẹ đối với Lạc thúc thúc chỉ có tình bạn, tương tự, Lạc thúc thúc cũng chỉ coi mẹ là bạn bè. Nhi tử, đừng nghe người khác nói thế nào cả, hãy dùng đôi mắt của con mà nhìn."

Thẩm Yến rầu rĩ gật đầu.

Hắn chỉ là không hiểu, vì sao Lạc thúc thúc không thích mụ mụ, vì sao mụ mụ không thích Lạc thúc thúc?

Lạc Thư Nhan thích mụ mụ hắn, hắn cũng thích Lạc thúc thúc, sao họ không thể thành người một nhà hạnh phúc?

Nhưng là một thiên tài nhí, Thẩm Yến sẽ không làm khó người lớn, nhất là mẹ mình. Nghe xong những lời này, hắn cũng chẳng nói gì thêm.

"Được rồi, tiếp tục nói chuyện với con." Trải qua màn hiểu lầm này, Thẩm Thanh Nhược vơi đi không ít bối rối trong lòng, biểu cảm cũng bình thản hơn nhiều. "Hôm nay Lạc thúc thúc hỏi mẹ có muốn mua căn hộ này không. Chú ấy giảm giá cho chúng ta hai mươi phần trăm so với giá thị trường, tiền nhà khoảng năm sáu vạn tệ. Giờ đang thịnh hành vay mua nhà, nghĩa là chúng ta có thể trả trước khoảng hai mươi phần trăm, khoảng hơn một vạn tệ. Số còn lại có thể trả góp hàng tháng, lãi suất cũng được. Có thể hẹn mười năm trả hết, không có tiền thì kéo dài thời gian trả nợ, có tiền thì trả trước cũng được. Con thấy sao? Mẹ có nên mua căn hộ này không?"

Thuê nhà giờ rẻ, Lạc Thiên Viễn lại còn cho họ thuê với giá bèo bọt.

Nếu Thẩm Thanh Nhược không suy nghĩ quá nhiều, có lẽ sẽ chẳng nghĩ đến chuyện mua nhà, rốt cuộc mua nhà xong, trong nhà sẽ chẳng còn đồng nào để dành, không chỉ vậy, mỗi tháng còn phải trả hơn nửa tiền lương để trả góp, chất lượng cuộc sống sẽ ảnh hưởng lớn. Nhưng Thẩm Thanh Nhược vẫn muốn để lại cho con chút gì đó, thuê nhà người ta dẫu sao cũng chẳng bằng ở nhà mình.

Thẩm Yến nghe xong lại nhớ đến Lạc Thư Nhan.

Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, bỗng nghĩ ra, chẳng lẽ Lạc thúc thúc muốn bán nhà mua xe?

Vậy thì Lạc Thư Nhan sẽ nổi điên mất...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc