Tuân Trinh không đổi sắc mặt, cũng chẳng nói gì, chỉ bảo Vương Uẩn ngồi xuống.
Vương Uẩn len lén cảm tạ La An Thái và các bằng hữu. La An Thái lắc đầu tỏ ý không cần. Lư Tử Khải thấy Vương Uẩn đã ứng phó xong, ánh mắt cũng không còn dừng lại trên người cô nữa, mà chuyển sang chăm chú nhìn Tuân Trinh.
Chỉ có Phương Dĩ Mặc cười hì hì nói nhỏ: "Sư nương, mấy hôm trước ta đã hứa sẽ đối đãi với sư nương như với tiên sinh, ngươi xem ta có làm được không?"
Lúc trước Phương Dĩ Mặc đọc bài thơ Thổi Lửa trêu chọc Vương Uẩn và Tuân Trinh, hắn quả thực có lời hứa này.
Vương Uẩn nghiêng người quay đầu cười đáp: "Làm được rồi."
Phương Dĩ Mặc lại nói tiếp: "Vậy sư nương phải giúp chúng ta mới được, nếu tiên sinh nổi giận..." Hắn đưa tay làm động tác cắt cổ.
"Cái gì?" Vương Uẩn kinh ngạc.
Tuân Trinh không đến mức như vậy chứ?!
Phương Dĩ Mặc thấy Vương Uẩn kinh ngạc như vậy, hắn khẽ nhướn mày, hai tay chống lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Sư nương đừng tưởng tiên sinh sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy chứ, trước kia..."
"Tử Thận."
Động tác của Phương Dĩ Mặc hơi lớn, khiến Tuân Trinh gọi hắn một tiếng không nặng không nhẹ.
Phương Dĩ Mặc và Vương Uẩn như thỏ bị giật mình, vội rụt lại, không dám làm gì thêm nữa, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn như La An Thái.
Giọng nói ôn hòa của Tuân Trinh, hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, tựa như mưa xuân thấm nhuần. Vương Uẩn nháy mắt đã quên chuyện vừa rồi, chuyên tâm nghe y giảng bài.
Đến giờ Ngọ, mưa nhỏ đã chuyển thành mưa bụi, giọng nói của Tuân Trinh cũng ngừng lại cùng tiếng mưa.
Niệm Nhân mang theo hai ba nha hoàn bưng hộp đựng thức ăn bằng gỗ lim bước vào Thanh Phòng. Bước chân nàng ấy vẫn uyển chuyển như cũ, chiếc vòng ngọc trên cổ tay trong suốt lấp lánh, tĩnh lặng xinh đẹp, không giống một nha hoàn.
Niệm Nhân sai các nha hoàn bày hộp thức ăn lên bàn cho mọi người. Nàng tự mình bưng một hộp, cung kính đến trước bàn Tuân Trinh, nhỏ nhẹ nói: "Thưa tiên sinh."
Tuân Trinh đang xem Tả Truyện, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Niệm Nhân, mỉm cười: "Đặt xuống đi."
Niệm Nhân ngoan ngoãn đặt hộp thức ăn xuống, rồi gọi các nha hoàn mặt đỏ bừng rời đi.
Vương Uẩn cầm đũa nhìn Niệm Nhân.
Phương Dĩ Mặc ở phía sau cười nói: "Sư nương, ngươi cứ nhìn Niệm Nhân mãi làm gì?"
Vương Uẩn buông đũa, cười tủm tỉm: "Xinh đẹp nha."
Nha hoàn xinh đẹp như vậy, ngay cả cô là con gái cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.
La An Thái mở hộp thức ăn nói: "Hạ nhân trong phủ tiên sinh tất nhiên khác với người thường, chỉ là không biết vì sao tiên sinh vẫn chưa nhận nuôi một đứa trẻ nào để tự mình dạy dỗ."
Vương Uẩn nghĩ ngợi, cũng thấy có chút kỳ lạ. Y cả đời chưa cưới, trong xã hội cổ đại coi trọng việc nối dõi tông đường như vậy, áp lực chắc hẳn rất lớn, sao lại không nhận nuôi một đứa trẻ trong tộc.
Lâm Phi Hoa lắc đầu, chen lời: "Tuy gia phụ và tiên sinh là bằng hữu, nhưng cụ thể vì sao ta cũng không rõ."
Phương Dĩ Mặc nghe Lâm Phi Hoa nhắc đến Lâm Duy Mậu, lập tức hứng khởi nói: "Nhắc đến Thiếu Ngải cư sĩ, hôm nào ta nhất định phải đến bái phỏng."
Lâm Phi Hoa nghiến răng: "Lần sau ngươi đến, ta sẽ đánh ngươi ra ngoài."
Cứ nghĩ đến việc Phương Dĩ Mặc và phụ thân mình kết giao bằng hữu, Lâm Phi Hoa lại thấy đau dạ dày.
Phương Dĩ Mặc chọc vào cơm trắng trong hộp nói: "Ta không đến là được. Tiên sinh có nhận con nuôi hay không là chuyện của tiên sinh, thay vì nghĩ đến chuyện này, chi bằng nghĩ xem lát nữa nên đối mặt với tiên sinh thế nào đi."
Vương Uẩn do dự hỏi: "Tiên... tiên sinh đáng sợ vậy sao?"
Phương Dĩ Mặc nghe thấy xưng hô "tiên sinh", cũng không ngẩng đầu, chỉ nghĩ Vương Uẩn vì tôn kính Tuân Trinh trong Thanh Phòng nên mới gọi như vậy.
"Đáng sợ."
Trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo kiên định của một thiếu niên.
Lư Tử Khải bưng hộp thức ăn đứng trước mặt mọi người, nói: "Sư nương..." Hắn do dự: "Phải chuẩn bị tâm lý."
Ngay cả Lư Tử Khải cũng nói vậy, Vương Uẩn giật mình.
Chưa kịp hỏi thêm gì, Tề Tĩnh Thiện tay trái bưng hộp thức ăn, tay phải kéo Trương Đình Khê, cũng đi tới, cười nói: "Lần này các ngươi tiêu rồi." Giọng điệu hắn đầy vẻ đồng cảm, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, chỉ vào chỗ trống hỏi: "Có thể cho chúng ta ngồi cùng không?"
"Cho các ngươi cùng nhau chịu phạt sao?!" Phương Dĩ Mặc nhướng mày, buông đũa nói: "Ta cầu còn không được!"
Tề Tĩnh Thiện cười nói: "Chỉ là cùng dùng bữa thôi."
Phương Dĩ Mặc khinh thường phẩy tay: "Vậy không cho ngồi cùng."
Sau màn náo nhiệt giữa buổi, Vương Uẩn sợ Tuân Trinh thật sự đáng sợ như lời Phương Dĩ Mặc nói, nên suốt buổi ngoan ngoãn không nhúc nhích, cố gắng tạo thêm ấn tượng tốt.
Mãi đến khi Tuân Trinh nhìn sắc trời bên ngoài, khép sách lại, nói: "Hôm nay đến đây thôi."
Cuối cùng cũng tan học!
Ngồi cả ngày, Vương Uẩn rất muốn vươn vai, nhưng trước mặt mọi người lại không tiện, cô chỉ hơi xoay người.
Phương Dĩ Mặc thì vươn vai một cái thật dài, sau đó tay quét qua mặt bàn, hốt sách vở vào túi vải nhỏ của mình, vội vã muốn đi.
Không ngờ Tuân Trinh cầm sách đến trước bàn hắn, nhẹ nhàng gõ: "Tử Thận."
Tay Phương Dĩ Mặc đang bỏ sách vào túi khựng lại.
Tuân Trinh lại lần lượt gọi tên Vương Uẩn, La An Thái và Lư Tử Khải: "Các ngươi cùng ta đến thư phòng." Y quay đầu nói với Trương Đình Khê và Tề Tĩnh Thiện: "Tử Khanh và Gia Nghi, các ngươi có thể về trước."
Trương Đình Khê cười, liếc nhìn Phương Dĩ Mặc và những người khác với ánh mắt "tự cầu nhiều phúc".
Vẻ mặt Phương Dĩ Mặc như vừa nuốt phải ruồi.
***
Mưa cả ngày, đến chiều tối cuối cùng cũng tạnh, chân trời ánh lên ráng đỏ.
Nước nhỏ giọt trên mái nhà, từng giọt từng giọt, khe hở giữa những viên gạch xanh đọng nước, giày đen đế trắng giẫm lên, nước bắn tung tóe.
Mấy người Vương Uẩn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp sau cơn mưa, giống như gà bị bóp cổ, theo sau Tuân Trinh đi vào thư phòng.
Tuân Trinh châm đèn đồng hình con trâu, đợi đèn sáng lên, mới lặng lẽ nhìn bọn họ một lúc, thở dài: "Các ngươi có tình đồng môn, lẽ ra ta nên vui mừng."
Bên ngoài mưa rơi tí tách.
La An Thái và Lư Tử Khải cúi đầu nghe Tuân Trinh dạy bảo, đặc biệt là La An Thái, mặt đỏ bừng.
Tuân Trinh lại nói: "Nhưng hành động vừa rồi của các ngươi, ta không thể không phạt."
La An Thái nói: "Học trò biết tội, xin tiên sinh trách phạt."
Tuân Trinh nói: "Nếu đã..."
La An Thái nói rất kiên quyết, Vương Uẩn nghe mà trong lòng bất an, bọn họ bị phạt là do cô liên lụy. Nếu phải phạt thì nên phạt một mình cô, trách nhiệm cũng nên do cô gánh chịu.
"Tiên sinh." Vương Uẩn ngắt lời La An Thái.
"Hửm?"
Vương Uẩn nhìn thẳng vào mắt Tuân Trinh, nói từng chữ: "Nếu phải phạt, xin hãy phạt một mình ta."
Tuân Trinh nghe Vương Uẩn nói vậy, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, mỉm cười: "Ngươi không cần tranh với bọn họ, ta đều phạt cả."
Y cúi đầu suy nghĩ một lát: "Các ngươi theo ta."
Tuân Trinh chậm rãi đi đến giá sách gỗ lim, chỉ vào tầng dưới cùng chất đầy sách nói: "Hôm nay các ngươi mang về chép, ngày mai nộp cho ta."
Phương Dĩ Mặc vừa nhìn thấy tên sách, mặt lập tức xanh mét. La An Thái và Lư Tử Khải cũng không ngoại lệ, sắc mặt biến đổi liên tục.
Ban đầu Vương Uẩn cũng có chút tò mò, nhưng khi nhìn thấy tên sách, mặt cô cũng tái đi.
Sách ở đó rõ ràng là Thái Bình Quảng Ký do người đời Tống biên soạn.
Vương Uẩn cùng La An Thái và những người khác chắc hẳn đều đang nghĩ "Cái quái gì thế này?! Cả bộ 500 quyển, chép đến gãy tay cũng không xong sao?! Tiên sinh, người nghiêm túc đấy chứ?! Không đúng! Ngươi thật sự là tiên sinh sao?!"
Vương Uẩn trố mắt nhìn Tuân Trinh.
Phương Dĩ Mặc chỉ vào sách, kinh hãi: "Tiên sinh, người thật sự muốn chúng con chép sao?"
La An Thái và Lư Tử Khải cũng há hốc mồm.
Bốn người ngây ngốc nhìn Tuân Trinh.
Tuân Trinh mỉm cười: "Đương nhiên là thật, tính tình ngươi đúng là nên chép sách cho bớt bốc đồng."
Phương Dĩ Mặc ôm mặt, cầu xin: "Tiên sinh!"
Lư Tử Khải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chấp nhận sự thật, chỉ hơi cau mày, khó xử nói: "Tiên sinh, nhiều sách như vậy, chúng con biết mang về thế nào?"
Tuân Trinh nói: "Hôm nay mỗi người chọn một hai quyển mình thích mang về, còn lại ngày mai đến lấy tiếp."
Phương Dĩ Mặc cười khổ: "Con chẳng thích quyển nào."
Cuối cùng Phương Dĩ Mặc chọn loại hào hiệp, La An Thái chọn loại báo ứng, Lư Tử Khải chọn loại thần tiên.
La An Thái và những người khác phải mang sách về chép, còn Vương Uẩn đã thành thân với Tuân Trinh nên không cần mang về phòng, chỉ cần ở lại thư phòng chép cho y xem là được.
Tuân Trinh không vội, bảo Vương Uẩn dùng bữa tối xong rồi hãy chép.
Bữa tối rất đơn giản, ba món mặn một canh, hai người yên lặng dùng bữa.
Vương Uẩn rất muốn nói chuyện với Tuân Trinh, nhưng cổ nhân có quan niệm "ăn không nói, ngủ không nói". Không khí yên tĩnh đến quỷ dị, không giống như trước kia cô cùng bạn bè đi ăn nướng, vừa ăn vừa cười đùa rôm rả, đối mặt với Tuân Trinh, cô cũng không tiện nói đông nói tây.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Tuân Trinh ngồi bên án thư xử lý công việc.
Vương Uẩn ngồi đối diện Tuân Trinh, trải giấy, mài mực, hít sâu thở ra, xắn tay áo chuẩn bị cho một trận chiến trường kỳ.
Vừa đặt bút, vừa viết được hai ba dòng, Vương Uẩn đã nghĩ ngợi, nghiêng người che lại, không cho Tuân Trinh nhìn thấy.
Chữ cô viết không đẹp, để Tuân Trinh nhìn thấy thì xấu hổ lắm.
Tuân Trinh phát hiện ra hành động nhỏ của cô, hỏi: "Tiểu hữu đang làm gì vậy?"
Bị phát hiện rồi.
Vương Uẩn ấp úng: "Không có gì, chỉ là không muốn tiên sinh nhìn thấy chữ ta viết thôi."
Tay Tuân Trinh đang cầm bút khựng lại, ngẩng đầu cười nói: "Cuối cùng tiểu hữu cũng phải nộp cho ta xem, giờ che giấu thì có ý nghĩa gì?"
Vương Uẩn ngượng ngùng nói: "Ít nhất tiên sinh cũng không nhìn thấy ta viết như thế nào."
Lời này lại khơi dậy sự tò mò của Tuân Trinh, y đặt bút xuống, đi đến bên cạnh Vương Uẩn nói: "Để ta xem."
Tuân Trinh đứng hơi gần Vương Uẩn.
Không... Không phải hơi gần...
Mà là quá gần.
Y đứng sau lưng Vương Uẩn, cúi người nhìn xuống tờ giấy trước mặt cô. Vương Uẩn như bị y ôm trọn trong lòng, khi y nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, khiến cô cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Vương Uẩn như nghẹt thở.
Cô nắm chặt bút, mồ hôi túa ra trên lòng bàn tay.