Lão thái thái nghiêng người, không để ý tới Vương Uẩn nữa, Điểm Thúy tiến lên đắp chăn cho bà ta.
Trong phòng lão thái thái, lư hương Bác Sơn đang tỏa khói, hương thơm thoang thoảng. Vương Uẩn cũng không muốn ở lâu, nắm chặt túi thơm đi ra khỏi phòng.
Lão thái thái chơi bài tình cảm như vậy, chẳng lẽ Vương Uẩn không nhìn ra? Bà ta đã bán nhân tình cho cô, cô không nhận thì phí.
Chuyện túi thơm để Tuân Trinh biết cũng không sao, hai người cũng không phải phu thê thật sự, cô tin y sẽ không để ý những thứ này.
Vương Uẩn chỉ sợ có kẻ cố ý lợi dụng việc này. Em gái thích chồng chị gái, cho dù chưa thành thân cũng là tiếng xấu, đến lúc đó cô sẽ hết đường chối cãi. Cũng may lão thái thái không biết túi thơm vốn là tặng cho Kỷ Cảnh Thịnh.
Khi về cô sẽ cắt nó đi, coi như là hủy diệt lịch sử đen tối của mình.
Cứ nghĩ đến mình lúc trước, Vương Uẩn lại không chịu nổi, cô đã làm những chuyện quá dở hơi, quá mất mặt. Trong kinh nhiều thanh niên tài tuấn như vậy không thích, cứ khăng khăng thích Kỷ Cảnh Thịnh.
Vương Uẩn bước ra khỏi bậc cửa.
Cô không ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dưới hành lang ngoài phòng có một thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Thiếu niên đứng ở dưới cửa sổ, cau mày, vẻ mặt chuyên chú nghiêng tai nghe gì đó. Các tiểu tỳ khác đều cúi đầu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, lại nháy mắt với nhau, vẻ mặt đều hơi khổ não, nhưng lại không một ai dám lên tiếng.
Nhìn thấy Vương Uẩn đi ra, không biết tiểu tỳ nào hoảng hốt hô lên.
Thiếu niên nghe tiếng, mày nhíu chặt hơn, hai mắt bỗng nhiên sinh ra vẻ không kiên nhẫn, đang muốn quay đầu dạy dỗ tiểu tỳ kia, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt Vương Uẩn.
Vương Uẩn: ...
Thiếu niên: !!!
Nhìn thấy Vương Uẩn, Vương Quan Giác như thấy quỷ, sợ hãi suýt chút nữa nhảy dựng lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Vương Uẩn cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Thiếu niên kia chính là Vương Quan Giác.
Sao Vương Quan Giác lại ở đây? Không phải cậu ta nên đi theo Tuân Trinh một tấc cũng không rời, hy vọng có thể được y thu nhận sao? Sao lại rời khỏi Tuân Trinh chạy đến phòng lão thái thái?
Làm cái gì vậy? Đứa cháu ngoan trốn ở bên ngoài phòng bà nội tốt của mình nghe lén, những tỳ nữ khác cũng không dám lên tiếng??
Rốt cuộc là lão thái thái vô nguyên tắc chiều chuộng cậu ta, dạy cậu ta không kiêng nể gì như vậy, khiến tỳ nữ khác không dám thở mạnh? Hay là lão thái thái bày mưu đặt kế?
Vương Quan Giác hoảng hốt nhìn Vương Uẩn hỏi: "Tỷ tỷ sao lại ở đây?"
Sợ choáng váng?
Vương Uẩn nghe xong suýt chút nữa bật cười, lão thái thái chỉ gọi một mình cô, cô còn chưa hỏi Vương Quan Giác lén lút làm gì nữa!
Vương Uẩn nhe răng cười âm trầm: "Ta còn chưa hỏi đệ vì sao lại ở đây, hình như lão thái thái không gọi đệ đúng không? Tiên Đồng."
Bây giờ nhìn kỹ Vương Quan Giác, hình như cậu ta không hề sợ hãi, cậu ta cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Vừa rồi nói chuyện với lão thái thái một hồi, lúc này Vương Uẩn cảm thấy mình cũng rất lợi hại, vòng vo tam quốc với một con cáo già đã sống mấy chục năm, trước đó không lâu còn nói chuyện nhân sinh với Tuân Trinh.
Vương Quan Giác không ngờ Vương Uẩn lại có thái độ như thế, đôi mắt hoa đào lại trợn tròn. Cậu ta sửng sốt trong chốc lát mới ý thức được mình thất lễ, vội vàng thu lại vẻ mặt, nói: "Ta đương nhiên là..."
"Đương nhiên là..."
Cậu ta không nói ra được gì cả.
Vẻ mặt Vương Quan Giác trở nên ảo não.
Không giống Vương Quan Giác.
Vương Uẩn lập tức phát hiện ra vấn đề.
Ấn tượng Vương Quan Giác mang đến cho Vương Uẩn luôn là ung dung thong thả, nở nụ cười ý vị thâm trường, rất giống nam chính bụng dạ đen tối trong tiểu thuyết trạch đấu. Bây giờ cậu ta lỗ mãng này là sao thế?
Vương Uẩn cũng không truy hỏi, lẳng lặng nhìn cậu ta.
Vẻ mặt Vương Quan Giác thay đổi liên tục, cuối cùng cậu ta bình tĩnh lại, nói: "Tất nhiên là vì bá phụ sai bảo, bá phụ thấy Tứ tỷ tỷ đi lâu như vậy, đặc biệt sai ta tới tìm tỷ."
Cái cớ này không thuyết phục, Vương Uẩn lười vạch trần, chỉ nói: "Không cần đệ tìm, ta tự về."
Nếu là bình thường Vương Uẩn sẽ không khách khí như thế, Vương Quan Giác cũng đã sớm tỉnh bơ đáp lại bằng nụ cười ôn hòa rồi.
Mà giờ khắc này, vẻ mặt của cậu ta lại tỉnh táo ngoài dự liệu, nhưng đôi mắt lại như rừng đào bị phủ sương mù, sương khói mờ mịt, không nhìn rõ rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì.
"Tứ tỷ?" Vương Quan Giác kinh ngạc hỏi, trong giọng nói lại ẩn chứa chút do dự.
"Sao vậy?"
"Lão thái thái... vừa rồi có nói gì không?"
Vương Uẩn nói: "Nếu đệ lo lắng cho việc học của mình, hỏi ta cũng chẳng có ích gì, tuy ta mang danh phu nhân của Tuân đại nhân, nhưng trong chuyện này lại không làm chủ được gì." Vương Uẩn cười nói: "Đệ từ nhỏ đã được lão thái thái thích, còn nhạy bén nữa, nếu thật sự muốn bái sư, Phương tiên sinh ẩn cư ở núi Thanh Lan, Chương tiên sinh của thư viện Vân Tê đều là đại nho nổi tiếng lâu năm, đệ cũng có thể thử một lần. Ta không tin đệ chỉ ngưỡng mộ Tuân Trinh..."
Cô nói được một nửa, Vương Quan Giác đột nhiên nói: "Không phải như thế!"
"Ta không lo lắng cho việc học của mình, ta cũng không phải kẻ ngốc. Tuân tiên sinh không nói, ta cũng có thể nhìn ra, ông ấy không định nhận ta làm học trò..." Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm Vương Uẩn, ý cười nơi khóe môi cũng thu lại: "Ta muốn hỏi tỷ, chuyện lót đường mà tỷ nói có thật hay không?"
Lần này đổi lại là Vương Uẩn giật mình.
Vương Quan Giác không biết việc này? Đùa cô sao?
Lão thái thái, tỷ tỷ của cậu ta, tất cả mọi người của nhị phòng đều toàn tâm toàn ý lo cho cậu ta mà cậu ta lại không biết.
Vương Uẩn lại nhìn kỹ Vương Quan Giác, mới phát hiện vẻ mặt của cậu ta không giống giả vờ, dường như thật sự không biết.
Chuyện này là thế nào?
Vương Uẩn không khỏi nhíu mày.
Vương Quan Giác thấy Vương Uẩn thật lâu không đáp, lại hỏi: "Tứ tỷ, ta hỏi tỷ việc này có phải là thật không?"
Vương Uẩn nghi ngờ gật đầu, cô hơi tò mò sau khi thiếu niên biết chuyện sẽ làm gì.
Thiếu niên nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức đỏ lên, hơi thở dồn dập, hai tay vốn buông bên người cũng nắm chặt thành quyền, giống như là xấu hổ giận dữ muốn chết.
Hồi lâu sau cậu ta mới bình ổn hô hấp, mở mắt ra, lại không muốn nhìn Vương Uẩn, chỉ là nhìn chằm chằm một cành hoa đào phía sau cô: "Rốt cuộc là chuyện gì xvậy?"
Vương Uẩn không muốn để ý đến Vương Quan Giác, cô rất ngạc nhiên vì cậu ta không biết chuyện, nhưng cô lại không muốn biết nguyên nhân vì sao cậu ta không biết.
"Đệ muốn biết chi bằng tự mình vào trong hỏi lão thái thái đi." Vương Uẩn chỉ vào cửa phòng đang khép hờ, nói.
Nói xong, cô cất bước muốn đi.
Vương Quan Giác thấy Vương Uẩn muốn đi, bước nhanh tiến lên ấn lên vai cô.
Vương Uẩn xoay người:...
Vương Quan Giác ấn rất chặt khiến vai cô đau đớn, nếu không phải ngày thường hai người là tỷ đệ, lại đối địch với nhau, cô thật sự có ảo giác như đang đóng phim thần tượng.
Một là nữ chính “tôi không nghe, tôi muốn đi”, một là nam chính giữ vai nữ chính, ôm nữ chính vào lòng.
Vương Quan Giác nhanh chóng buông tay xuống, hỏi: "Lão thái thái đã nghỉ ngơi, nếu việc này liên quan đến Tứ tỷ và ta, hỏi tỷ chẳng phải tiện hơn sao? Nếu việc này không rõ ràng, ta sẽ không bỏ qua."
Vương Uẩn bị lời nói của Vương Quan Giác làm cho giật mình.
Lúc này cô mới phát hiện Vương Quan Giác chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, thậm chí khuôn mặt còn có chút ngây ngô. Cho dù trước đó cậu ta thể hiện giống như một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng vẻ càn quấy của cậu ta lúc này dường như phù hợp với tính cách và tuổi tác thực tế của cậu ta hơn.
Vương Uẩn hỏi ngược lại: "Đệ hỏi ta có ích lợi gì?"
Vương Quan Giác nói: "Ta muốn biết."
Vương Uẩn thật sự có chút không kiên nhẫn, em trai tốt trút giận cho Vương Lâm trước đó là cậu ta, bây giờ người bị hại cũng là cậu ta. Sao lại nhiều chuyện như vậy?
"Đệ muốn biết, ta sẽ nói cho đệ biết."
Vương Quan Giác phất tay cho các tiểu tỳ lui ra, sau đó mới nghiêm mặt nói: "Tứ tỷ nói hết cho ta đi, ta nghe đây."
"Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn." Vương Uẩn cười nói, "Đệ thông minh như vậy chẳng lẽ thật sự không biết chút nào sao? Vì sao ta gả cho Tuân đại nhân, tất nhiên là có nhân tố Tuân đại nhân cầu hôn, nhưng lão thái thái sẽ không cân nhắc đến những chuyện khác à?"
"Đệ là người có tiền đồ nhất cả Vương gia, chắc hẳn chính đệ cũng biết rõ sức nặng của đệ ở trong lòng lão thái thái. Tuân đại nhân lại là đại nho đương thời, vì học nghiệp của đệ, vì mạng lưới quan hệ của đệ sau này, vì Vương gia, nghĩ như thế nào mới có lợi nhất."
Vương Quan Giác nghe vậy thì khẽ động môi, đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ đau đớn, giọng nói của cậu ta khô khốc: "Ta biết rồi, việc này ta hoàn toàn không biết. Ta tự cho rằng mình thông minh, đầu óc mê muội, cứ nghĩ tỷ gả cho Tuân đại nhân là trút giận thay tỷ tỷ, nhưng không ngờ lại là như thế."
"Ta không biết tứ tỷ nghĩ về ta như thế nào, tuy giữa tỷ và ta có thù hận, nhưng ta nhất định sẽ không làm ra chuyện hy sinh nhân duyên của con gái để trải đường cho mình." Cậu ta giương mắt nhìn Vương Uẩn: "Mặc dù ta không ưa tỷ, nhưng ta không làm được hành vi tiểu nhân như."
Vương Uẩn cũng lẳng lặng nhìn cậu ta.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lão thái thái và Vương Quan Giác đều giống như biến thành người khác vậy? Lão thái thái bán nhân tình cho cô thì cô còn có thể hiểu được, nhưng phản ứng này của Vương Quan Giác thật sự là nằm ngoài dự liệu của cô.
Vương Quan Giác khàn giọng nói tiếp: "Nếu ta muốn bái nhập làm môn hạ của Tuân đại nhân, ta sẽ đường đường chính chính bái nhập, chứ không nhờ quan hệ gì, dùng thủ đoạn gì."
Cậu ta nói như thế, Vương Uẩn chợt hiểu.
Thì ra Vương Quan Giác là người kiêu ngạo, muốn dựa vào bản lĩnh của mình, không muốn đi cửa sau. Nghe nói cô gả cho Tuân Trinh có một phần vì cậu ta, phỏng chừng lòng cao ngạo của cậu ta không tiếp nhận được. Lão thái thái và Vương Lâm gạt cậu ta cũng là hợp tình hợp lý.
Nếu như gặp phải mấy người “mày biết bố mày là ai không” thì đây đúng là chuyện tốt cầu còn không được.
Vương Quan Giác không chấp nhận là điều cô không ngờ tới, cô cho rằng trong lòng cậu ta biết rõ, cũng từng âm thầm mắng cậu ta còn nhỏ tuổi mà có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận đường tắt hy sinh cuộc đời người khác để trải đường cho mình như vậy, về sau chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Phản ứng của Vương Quan Giác bây giờ khiến cô phải thay đổi cái nhìn, cũng chỉ có một chút mà thôi. Cậu ta ngồi nhìn tỷ tỷ của tam phòng gả cho một ông lão mà vẫn có thể nở nụ cười, dù cậu ta là người bị hại, độ hảo cảm của cô dành cho cậu ta vẫn giảm đi.