☆Chương 79; Đánh lui tiểu tam, Triệu Trinh xuất độc chiêu
Lúc Cao Tứ phu nhân dắt theo Cao Tam tiểu thư – Cao Phân và Cao Lục tiểu thư – Cao Liễn đến, Chu Tử đang ở ngoài cửa chính viện tiễn Cao Thái phi và tiểu Thế tử ra ngoài.
Cao Thái phi muốn dẫn tiểu Thế tử đến biệt viện của Vương phủ ở ngoài thành dạo chơi. Bởi vì dự kiến hành trình sẽ đi ba ngày, cho nên Cao Thái phi mang theo mấy nữ quan và cung nữ đắc lực đi theo bên người, đoàn người sắp xếp thành mười chiếc xe, thêm cả thân vệ của Vương phủ mà Triệu Trinh phái đi theo hộ tống, nối dài thành một hàng sợ là có mấy trăm người.
Chu Tử sắp sửa phải xa Bánh Bao Nhỏ ba ngày, trong lòng rất vô cùng không muốn, chồm vào cửa sổ xe ngựa trêu đùa Bánh Bao Nhỏ đang được Thái phi nương nương ôm trong ngực, đôi mắt ửng đỏ, như sắp nước mắt lưng tròng.
Cao Thái phi lại vừa bực mình vừa buồn cười: “Không phải chỉ để hai mẹ con tách ra có hai ba ngày sao, làm gì đến nỗi như thế hả? Con cứ ở lại trong phủ mà hầu hạ Vương gia nhà con cho tốt đi!” Bà tự nhủ: ta cũng không dám dẫn con theo cùng, bằng không Vương gia nhà con lại cũng muốn chạy theo mất!
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Chu Tử chuyển đến Đông sương phòng của chính viện ở cùng Thái phi, Triệu Trinh cũng không đợi mời, tự động tự phát chuyển đến đây, sớm chiều đi đi về về chính viện, khiến các nữ quan và cung nữ của Cao Thái phi vừa kính vừa sợ, rất không được tự nhiên; hơn nữa gặp lúc thân thích hay có khách nữ lui tới cũng rất bất tiện, lúc tránh đi cũng không kịp.
Cho nên vô luận Chu Tử thỉnh cầu thế nào, Cao Thái phi cũng vẫn kiên trì không đáp ứng mang nàng theo cùng.
Sau khi Thái phi mang theo tiểu Thế tử xuất phát, Chu Tử vẫn như trước mời mẹ con Cao Tứ phu nhân đến phòng khách nhỏ cạnh chính phòng, nói chuyện cùng Cao Tứ phu nhân và Cao Phân, Cao Liễn.
Cao Liễn ngồi một chỗ không yên, ồn ào muốn ra ngoài.
Chu Tử nhìn nàng ta, cảm thấy thực buồn bực, rõ ràng là dáng vẻ vô cùng ngây thơ, nhưng sao vẫn cảm thấy có mơ hồ chút lẳng lơ! Chẳng lẽ là do giọng nói quá nũng nịu? Hay do thân thể đã trổ mã? Rõ ràng là một Lolita phẳng lỳ mà!
Cao Tứ phu nhân không đồng ý cho Cao Liễn đi ra ngoài, Cao Liễn liền tới mè nheo với Chu Tử, tay mềm lôi lôi kéo kéo Chu Tử, cất giọng nũng nịu: “Trắc phi nương nương, Liễn Nhi muốn đi chơi! Liễn Nhi muốn ra ngoài!”
Chu Tử không chống đỡ được âm thanh non nớt rên rỉ nũng nịu này, vội vàng nói: “Đi đi đi! Chỉ là không được đến chính viện, sợ gặp phải thân vệ và khách của Vương gia lại tránh không kịp!”
Cao Liễn nhún người hành lễ qua loa một cái, rồi nhảy nhót chạy ra ngoài.
Cao Phân mặc dù không xinh đẹp, nhưng thái độ lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm việc gì cũng tự nhiên hào phóng, lúc nói chuyện lại sinh động. Không chỉ giỏi lý luận giải thích, mà còn biết cách lắng nghe, luôn tiếp một câu ở chỗ nên nói, làm đề tài lại một lần nữa sống động, có thể tiếp tục nói tiếp.
Chu Tử rất là bội phục, bởi vì nàng trầm mặc ít lời, ở những trường hợp như vậy bình thường nàng chỉ lắng nghe, cho nên sau lưng thường bị người chế giễu, nói nàng ngạo mạn hoặc là ngu dốt.
Hàn huyên chuyện phiếm một hồi, Cao Tứ phu nhân bắt đầu có chút phân tâm. Bà đáp vội vài câu cho có lệ, sau lại có một hai giây lơ đãng, mặc dù trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng cả người rõ ràng như đang mất hồn. (đang lo là âm mưu đã thành chưa)
Chu Tử đang nghe Cao Phân hào hứng sinh động kể vài chuyện truyền thuyết luẩn quẩn ít ai biết đến của các quý nữ trong kinh thành, chợt nghe được bên ngoài dường như có chút huyên náo ồn ào, nàng nhướng mày, Ngân Linh lập tức kề bên tai nàng nhỏ giọng nói mấy câu. Chu Tử nghe vậy sửng sốt, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Mẹ con Cao Tứ phu nhân và Cao Liễn liên tâm, lập tức đứng lên: “Trắc phi….”
Chu Tử biết tính khí Triệu Trinh, sợ Triệu Trinh sẽ ngay tại chỗ làm khó Cao Tứ phu nhân, liền thở dài nói: “Vương gia chúng ta lấy quân pháp cai quản Vương phủ, quy củ rất nhiều, chuyện có người tự tiện xông vào đều xử lý như vậy, chưa bao giờ có ngoại lệ.” Nàng lấy khăn tay ra, cúi đầu chấm nhẹ vài cái lên khóe mắt, sau đó lộ ra bộ dáng như nhu nhược bất lực: “Tính tình của Vương gia, thực vô cùng tàn bạo, từ trước đến nay ta đều không dám ý kiến gì, ngay cả Thái phi nương nương, cũng không tiện nhúng tay, chính là vì sợ Vương gia sẽ càng làm lớn chuyện hơn nữa!”
Nghe thấy lời nàng nói, Cao Tứ phu nhân đang muốn đi giải cứu nữ nhi đành phải ngừng lại, đứng ở nơi đó nhìn trông mong Chu Tử.
“Tứ cữu phu nhân ngồi xuống trước đã!” Chu Tử nghiêm mặt nói.
Cao Tứ phu nhân gượng gạo, khó khăn ngồi xuống, Chu Tử lại thay đổi đề tài: “Ân khoa sắp tới, không biết Tứ cữu phu nhân có suy nghĩ gì về việc này?”
Cao Phân xấu xí và Cao Liễn mỹ lệ, Cao Tứ phu nhân luôn yêu thích con gái út hơn, cho nên cái gì cũng chìu theo Cao Liễn, nuông chiều nàng đến độ không có phép tắc. Lúc này bà chỉ lo lắng cho con gái nhỏ, làm gì còn lòng dạ lo lắng cho hôn sự của con gái lớn nữa, miệng vụng về lóng ngóng nói vài câu, nghển cổ chờ mong đứng ngồi không yên.
Chu Tử thật sự rất hiểu rõ Triệu Trinh, chỉ cần có người nhìn ngó hay thăm dò gì, liền thực thi quy củ: “Đánh trước hai mươi trượng, đánh xong hỏi lại.” Cho nên thong thả ung dung giống như “Lã Vọng buông cần câu cá”, ngồi bàn luận với Cao Phân vài chuyện đang lưu hành nhất ở kinh thành, mặc kệ Cao Tứ phu nhân lo lắng đứng ngồi không yên, đã sắp biến thành “Hòn vọng nữ nhi” rồi!
Đoán chừng hai mươi trượng sắp đánh xong, nàng mới nói: “Chúng ta đi ra xem một chút đi!”
Cao Tứ phu nhân gắng gượng kiềm chế xúc động như muốn tông cửa xông ra chạy như điên cứu nữ nhi, chầm chậm theo sau Chu Tử.
Lúc có người ngoài, đoàn người đi theo Chu Tử rất lớn, mười mấy nha hoàn vây quanh, nối đuôi nhau chậm rãi đi đến đại môn của chính viện.
Lại nói tới tiểu mỹ nữ mười hai tuổi – Cao Liễn, sôi nổi chạy tới trước mặt Triệu Trinh, cười tươi lộ lúm đồng tiền như hoa nhìn Triệu Trinh, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, sờ lên tay Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhướng mày, hất tay, cất bước rời đi.
Cao Liễn lại không biết tiết chế, nũng na nũng nịu, bày vẻ non nớt gọi một tiếng: “Vương gia ca ca, đợi Liễn Nhi một chút!”
Từ nhỏ, bởi vì dung mạo nàng rất xinh đẹp đáng yêu, mẫu thân lại yêu chìu, luôn nói nàng là tiểu Tiên nữ, vô cùng nuông chìu. Chỉ cần nàng muốn cái gì, nàng liền làm ra bộ dáng này, ở Cao phủ, từ ông nội Cao thừa tướng ở trên cao nhất, đến đứa cháu trai năm tuổi của nhà Đại bá phụ, không một ai không bị bộ dạng này của nàng ta thu phục, muốn gì là được nấy, mặc kệ cho nàng ta càn quét. Điều này khiến nàng cảm thấy mọi nam tử trên đời này đều phải quỳ dưới váy mình hầu hạ.
Triệu Trinh cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, phất phất tay với Triệu Hùng.
Triệu Hùng vội ra lệnh thân binh mang ghế dựa đến, mời Vương gia ngồi lên.
Bên này, Cao Liễn còn không biết sống chết, kề sát vào Triệu Trinh, bày bộ dạng như chim nhỏ nép vào người, muốn chui vào trong lòng Triệu Trinh, dựa vào đùi Triệu Trinh, nhưng vừa mới tới gần đã bị Triệu Trinh hung ác trừng mắt dọa sợ, hoa dung thất sắc (mặt mũi tái mét), đứng trước người Triệu Trinh không nhúc nhích, giống như bị choáng váng.
Nhanh chóng có hai vị thân vệ như sói như hổ tiến lên, kéo Cao Liễn đi, nhấn nàng xuống nệm cỏ vừa mới trải xong, lại có hai thân vệ tay cầm cây gậy chuyên dùng để phạt trượng của phủ Nam An vương xuất hiện.
Triệu Hùng đứng một bên đếm từng gậy, hai thân vệ kia bắt đầu từng gậy từng gậy nhắm ngay cái mông tôn quý của Cao Liễn mà đánh lên.
Lúc Triệu Trinh giáo huấn xử phạt người, rất ít khi bịt miệng, bởi vì bịt miệng, sẽ không có hiệu quả âm thanh, không thể đạt được tác dụng “giết một người răn trăm người”.
Cao Liễn mới đầu sợ hãi, nhìn thấy thân vệ tay cầm gậy đến gần, lúc này mới bừng tỉnh, lớn tiếng hét ầm lêm.
Lập tức, một gậy liền đánh xuống.
Trong nháy mắt gậy kia đánh xuống, Cao Liễn không cảm giác được đau đớn, nhưng kế tiếp sau đó khi một gậy khác đánh xuống, đau đớn kịch liệt bắt đầu lan tràn.
Cao Liễn gào khóc: “Vương gia ca ca, Liễn Nhi không dám nữa…”
Gậy vẫn tiếp tục cao thấp lên xuống như nhảy múa, phát ra tiếng vang “bịch bịch” nặng nề.
Cao Liễn bị đánh sắp hôn mê, miệng vẫn còn đần độn kêu “Vương gia ca ca”, nhưng theo tiếng gậy đánh vào da thịt “bịch bịch” tiếp tục, giọng của nàng dần dần im lặng.
Khi Chu Tử cùng Cao phu nhân và Cao Phân chạy tới, đúng lúc nâng Cao Liễn đã ngất xỉu trở về.
Triệu Trinh vẫn chưa đi, vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế dựa. Vẻ mặt hắn lạnh lùng nói với Chu Tử: “Trong phủ của ta, quy củ chính là quy củ, kẻ nào làm trái với quy củ thì Bổn vương sẽ giúp kẻ đó nhớ thật lâu!” Nói xong, cũng không quan tâm đến Tứ cữu phu nhân, đứng dậy theo sau là một đám thân vệ, nghênh ngang rời đi.
Chu Tử vừa lệnh cho bọn nha hoàn nâng Cao Lục tiểu thư dậy, vừa vẻ mặt xấu hổ lúng túng giải thích với Cao Tứ phu nhân: “Aizz, Vương gia rất xem trọng quy củ! Ngay cả ta…” Bộ dáng của nàng một mực ‘có miệng cũng khó nói’, bất lực nói: “Ngay cả ta cũng từng bị Vương gia phạt trượng rồi!”
Cao Tứ phu nhân lo lắng cho thương thế nữ nhi, mặt như đưa đám, nhưng lại không nói gì. Bà từng nghe trượng phu nói qua, Triệu Trinh trị quân trị nhà đều thực nghiêm khắc, gia pháp luôn luôn chỉ có hai loại hình phạt: đánh hai mươi trượng và đánh chết tươi, nhưng không nghĩ tới lại có thể nghiêm khắc đến mức này, ngay cả biểu muội ruột thịt cũng đánh — dù sao cũng là tới làm khách a!
Sau khi Chu Tử gọi Hầu đại phu đến chữa trị, Cao Liễn rất nhanh liền tỉnh.
Cao Liễn vừa tỉnh lại, Cao Tứ phu nhân liền mang theo Cao Phân và Cao Liễn rời đi. Trước khi đi, còn ngàn dặn vạn dò với Chu Tử: “Xin trắc phi trăm ngàn lần giữ kín chuyện này!”
Chu Tử dĩ nhiên là liên tục đáp ứng.
Dù cho Chu Tử đã nghiêm khắc nhắc nhở bọn nha hoàn, nhưng Nam An Vương gia lại không hiểu phong tình, đem chuyện “biểu muội xinh đẹp đến gần mình bị đánh hai mươi trượng” lan truyền ra ngoài, trong thời gian ngắn lan truyền khắp Kim Kinh, dần dần lan rộng đến toàn bộ Đại Kim, thành một truyền thuyết mà không ai không biết.
Tại thành Nhuận Dương, phủ Kim Tổng binh, tiểu thư Vương Tích Trân cũng nghe được tin tức này, không khỏi cau mày thật sâu, nhìn trăng mà thở dài, chuyện Triệu Trinh khó hiểu phong tình, không ai có thể cảm thụ sâu sắc hơn nàng!
Tiết Khất Xảo (*), ngày bảy tháng bảy, Cao Quân, Cao Phân, Cao Châu và Cao Liễn đã dưỡng thương thật tốt cùng với nhóm quý nữ, tất cả đều được đón lên kiệu nhỏ tiến cung.
(* Tiết Khất Xảo (Thất tịch): tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá, thêu thùa, dệt vải.)
Khi nhóm các quý nữ đứng xếp thành hàng cho Hưng Thịnh đế và Hoàng hậu nương nương ngự lãm, Hưng Thịnh đế có chút cụt hứng.
Triều Đại Kim có rất nhiều nước thuộc địa, nghe tin tân đế đăng cơ, dù vô cùng thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng đều chọn lựa mỹ nhân đẹp nhất nước, kính dâng tới đây. Hậu cung của Hưng Thịnh đế vừa mới tăng thêm mỹ nữ đến từ thuộc địa Triều Tiên, An Nam, lại có người dâng lên nữ nhân tộc Hồ – Ba Tư xinh đẹp lả lướt, tràn ngập đủ loại mỹ nữ cùng tập trung dưới một mái nhà.
Cho nên, hắn tùy ý nhìn một chút, cảm thấy lần này sợ là không có cống phẩm gì hay ho để sưu tập rồi.
Khi lướt mắt đến cuối hàng thứ nhất, vừa vặn một tiểu mỹ nhân khẽ ngẩng đầu, khiến Hưng Thịnh đế chú ý, liếc mắt một cái… trong nháy mắt, Hưng Thịnh đế nhất thời cảm thấy một luồng khí nóng lan tỏa khắp toàn thân, gân cốt cả người mềm nhũ, không khỏi cảm thán: Vốn dĩ Ngọc phi kia của Phụ hoàng đã thanh thuần lả lướt đến cực hạn rồi, không ngờ nữ nhân thật sự quý báu nhất lại ở nơi này!
Hoàng hậu đã quen bị hắn dùng thế lực bắt ép, cũng không dám nói gì.
Vì thế, vị tiểu mỹ nhân này – năm nay mới mười hai tuổi, đêm đó được ân sủng, khiến Hưng Thịnh đế hiểu được thế nào là sự kết hợp hoàn mỹ của ngây thơ hồn nhiên và lẳng lơ quyến rũ, ngày hôm sau lắc mình một cái, nhanh chóng biến thành Cao mỹ nhân của Hưng Thịnh đế, ở tại Ngoạn Nguyệt các gần Đại chính điện nhất.
Vì để tiện ăn nói, sau khi Cao mỹ nhân vào ở, Hưng Thịnh đế thưởng thức một hồi liền đổi tên Ngoạn Nguyệt các thành Lân Hoa các, sau đó liên tục nửa tháng đều ở tại Lân Hoa các này.
Đương nhiên, sâu trong nội tâm của vị tiểu Cao mỹ nhân này, là nỗi thâm hận “Vương gia ca ca” của mình…!
Sau khi ám vệ báo lại những chuyện này cho Triệu Trinh, hắn hoàn toàn không thèm để ý việc này. Triệu Trinh vừa bắt tay chỉnh đốn quân đội tỉ mỉ lại một lần, cảm thấy đã hoàn toàn mỹ mãn, đang chuẩn bị đến mười lăm tháng tám sẽ chuyển nhà, dẫn theo mẫu thân, Chu Tử cùng Triệu Tử trở về đất phong Nam Cương!
Ai ngờ Chu Tử ỷ được hắn sủng ái, thừa dịp hắn đi thị sát biên giới mới (đầm lầy Khám Trạch) ở Bắc Cương, đã tự ý uống canh lúa mạch, chặt đứt nguồn cung cấp “sữa tươi” cho Triệu Trinh và Triệu Tử.
Sau khi trở lại Vương phủ, lần đầu tiên Triệu Trinh và Bánh Bao Nhỏ Triệu Tử đứng trên cùng một chiến tuyến, công khai lên án Chu Tử.
Mặc dù Triệu Trinh vẫn ở tại Đông sương phòng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú luôn lộ vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, hai ngày hai đêm không thèm để ý đến Chu Tử, không nói một câu với Chu Tử.
Bánh Bao Nhỏ mới hơn bốn tháng, có thể ăn có thể ngủ, mập mạp như một nắm xôi, vừa thấy Chu Tử liền nhào vào lòng mẫu thân, cắm đầu cắm cổ cố gắng tìm kiếm, sau khi bú mút không có kết quả lại nước mắt lưng tròng nhìn Chu Tử, cố gắng xoay chuyển trái tim của mẫu thân.
Chu Tử cũng không muốn a, nhưng sữa của nàng lặng yên không một tiếng động mà biến mất, Chu Tử chẳng qua là sợ nó có lại, giống như “chết đi sống lại”, vì vậy uống thêm một chén canh lúa mạch.
Thời gian Triệu Trinh cùng Bánh Bao Nhỏ vô hạn oán giận cũng chậm rãi trôi qua, ngày mười lăm tháng tám – Tết Trung thu rốt cục cũng đến. Ngày hôm đó, Nam An Vương gia dẫn Cao Thái phi, tiểu Thế tử cùng Chu trắc phi vào trong cung tham gia dạ tiệc đoàn viên đêm Trung thu.