Nước mắt của Chu Tử từ từ ngừng lại, cũng không gào khóc nữa, dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến bộ dạng của mình vừa rồi không để ý đến thể diện mà gào khóc, rất xấu hổ, chui đầu vào trong chăn không chịu ra. Nàng chỉ là quá nhớ thương Bánh Bao Nhỏ, sau đó muốn phát tiết một chút, không ngờ lại có thể khoa trương như vậy.
Thật lâu sau sau, Chu Tử không nghe thấy động tĩnh gì của Triệu Trinh, ngóc đầu dậy, thấy Triệu Trinh đang ngồi ở mép giường, suy nghĩ cái gì đó. Nàng vội hỏi: “Chàng đang nghĩ gì vậy?”
Triệu Trinh nhìn nàng liếc mắt một cái, rồi nói: “Không có gì, nàng đi rửa ráy mặt mũi sửa sang lại một chút đi, ta phải đi tuần tra doanh trại, nàng chờ ta về cùng dùng bữa tối!”
Nam An vương trị quân, áp dụng phương thức “quản thúc”, một mặt tạo quyền uy của mình trong quân đội, một mặt để cho tướng lĩnh và quân sư tự quản thúc lẫn nhau. Tất cả tướng lĩnh đều là do hắn tự mình đề bạt cất nhắc, quân sư cũng đều là những mưu sĩ mà hắn tín nhiệm.
Cứ như vậy, Triệu Trinh dần dần vững vàng nắm được quân đội trong tay.
Thống lĩnh đội Tân Quân – tướng quân Tôn Gia Nghị là ái tướng của Triệu Trinh, quân sư là mưu sĩ Chương Tử Hàm của hắn; tướng lĩnh của đội quân phòng thủ ở Nam Cương – Hách Tinh Thành là vị tướng quân đã theo hắn nhiều năm, quân sư là mưu sĩ Vương Nãi Vũ; thống lĩnh đội Cấm Quân – tướng quân Viên Hạo là do hắn một tay tài bồi dưỡng thành, quân sư là Hồ Phi Đồng.
Những người này nghe nói Vương gia muốn tuần tra doanh trại, đều đi theo sau.
Triệu Trinh tự đến tự đi, theo sau là những người này, một đám tuần tra khắp doanh trại, hắn từ đầu đến cuối không nói một lời. Hắn trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, dưới sự trừng phạt của hắn, không ai dám chống lại quân lệnh. Tôn Triết thân bại danh liệt lại bị ngũ mã phanh thây, kết cục này hãy còn mới mẻ trong ký ức của mọi người, mùi máu tươi kia dường như còn quanh quẩn trước mũi; nhưng ngược lại Vương gia phong thưởng thật sự là tăng gấp bội, lần này đại thắng trở về, mấy vị tướng lĩnh đều được phong hầu, cứ theo từng cấp mà ban thưởng xuống, chỉ cần ra sức đánh giặc, chưa bao giờ bị thiệt!
Triệu Trinh bận việc chính sự, tất nhiên là vô cùng chuyên tâm, lúc này sớm đã quên Chu Tử ra sau đầu. Hắn chỉ lo nghĩ đến vấn đề bố trí ổn thỏa cho quân đội sau chiến tranh. Triệu Trinh có một ý tưởng, nếu như kế tiếp sẽ có một đoạn thời gian hòa bình, nhiều binh lính như vậy lại để đó không dùng, quân pháp lại nghiêm khắc, cũng không chịu nổi mấy chục vạn nam nhi nhiệt huyết dồi dào, nhàn rỗi từ sáng đến tối, sớm muộn gì cũng gây rối loạn ồn ào!
Trong đầu Triệu Trinh bước đầu đã có một ý tưởng, cũng chưa hoàn thiện lắm, hắn phải cùng nhóm tướng lĩnh và mưu sĩ thương lượng một chút đã.
Lần này Triệu Trinh mở Hội nghị quân sự, bàn bạc suốt một đêm, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hắn mới trở về lều của mình, vừa tiến vào đã thấy Chu Tử đang ôm quần áo của hắn mà ngủ vùi!
Lúc này nắng sớm lờ mờ, Triệu Trinh cũng không ngủ tiếp, hắn ngồi trong lều nhìn ra cửa lều, nhìn bụi cây hoa hồng xanh tươi bên ngoài, lại bắt đầu băn khoăn suy ngĩ.
Hắn đi vào không bao lâu sau thì Chu Tử tỉnh giấc, đứng dậy thấy Triệu Trinh sau một đêm không ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt lại sáng ngời có hồn như mắt chim cú mèo, liền biết là trong lòng hắn chất chứa tâm sự, vội đi rót một chén nước mật ong bưng tới, thấp giọng nói: “Chàng có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Triệu Trinh lắc lắc đầu, nhận lấy chén nước mật ong uống một hơi cạn sạch, rồi mới nói: “Hôm nay chúng ta hồi phủ trước đã, mẫu phi và tiểu Thế tử đã dọn từ trong cung về rồi!”
Chu Tử vẫn còn chưa biết chuyện được phong Trắc phi và Thế tử, vừa nghe hắn nói như vậy liền oán trách: “Triệu Tử tuy là con trai cả nhưng lại có danh phận thứ xuất, chàng đừng có mà luôn miệng kêu tiểu Thế tử này tiểu Thế tử nọ, càng gọi như vậy, sẽ làm con nó lớn lên vênh váo, ngộ nhỡ làm ra chuyện ngu ngốc thì đã muộn!”
Triệu Trinh liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.
Hắn lại nhớ tới lần hắn bị ám sát ở Nam Cương (chương 10) — từ lúc hắn mười bốn tuổi lập được chiến công, có lúc nào mà không trải qua chứ! Đương nhiên, lúc hắn còn sống ở trong Hoàng Tự cũng không bị không ít lần bị ám sát!
Không phải là tranh giành thứ – chính sao!
Thái tử đại ca cũng quá cẩn thận rồi!
Cho dù có cẩn thận thì thế nào, không phải cuối cùng cũng phải ẩn cư trong nơi hoa tươi ngõ nhỏ của thành Kim Kinh sao, bất quá, không thể để cho hắn sống quá lâu, bằng không lúc nào đó lại bị người ta lôi ra vấn đề chính – thứ, vậy thì sẽ rất phiền toái…
Chu Tử nhìn quen nhìn vẻ mặt đăm chiêu này của hắn rồi, biết là mỗi lần hắn bày ra cái vẻ mặt này, là nhất định đang suy nghĩ nghiêm túc, hơn nữa thường thường cũng không suy tư ra cái chuyện tốt gì, cho nên cũng không dám quấy rầy hắn, tự thân một mình đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn thôi.
Lúc ăn sáng, Triệu Trinh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện thứ – chính, hắn nhìn nhìn Chu Tử đang ngồi đối diện múc cháo cho hắn, rất muốn an ủi nàng, nhưng lời nói ra đến bên miệng lại nuốt xuống — nói nhiều như vậy làm gì, làm thật mới được!
Hơn nữa, hắn đối đãi với Chu Tử thật sự là càng ngày càng kỳ quái.
Trước kia, Chu Tử phải ăn diện trang điểm xinh đẹp xuất hiện trước mặt, hắn mới vui vẻ; hiện tại thì sao, ngày hôm qua Chu Tử ở trước mặt hắn khóc lóc om sòm như vậy dường như cũng không sao cả.
Hiện tại yêu cầu của hắn với Chu Tử cũng thật thấp a, chỉ cần nàng vô cùng vui vẻ, thì hắn liền cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp, thiên hạ thái bình!
Khi nào thì hắn và Chu Tử ngang hàng thế nhỉ!
Triệu Trinh thực u sầu…!
Trước khi về đến Vương phủ, Chu Tử sửa soạn một phen, tuy rằng không đến mức tắm rửa thay quần áo tịnh trai ba ngày, nhưng là cũng rất coi trọng.
Lúc Triệu Trinh đến gọi nàng, nhìn nàng vừa tìm quần áo đủ màu mà Triệu Tử thích, vừa tìm áo yếm chất vải Triệu Tử thích, trong lòng lại bắt đầu chua, liếc Chu Tử một cái: “Hắn mới hai ba tháng, biết cái gì!”
Chu Tử lập tức đáp trả: “Chàng ở trước mặt con cũng không nên nói lời thô tục, sẽ dạy hư con!”
Triệu Trinh tức giận đến sắp méo mũi.
Chu Tử lại tiếp một câu: “Mỗi ngày miệng chàng đầy ‘Cái rắm gì’ ‘Lão tử’ ‘Con mẹ nó’, rốt cục là học được từ đâu, chàng không sợ con trai sẽ học theo sao!”
Lúc này thì lỗ mũi của Triệu Trinh thật sự tức đến méo xệch, vừa giơ tay vuốt vuốt cái mũi vừa đi ra ngoài: “Lão tử cứ như vậy đó, mặc kệ có học hay không!”
Sau khi tòng quân, hắn ở trong quân đội lâu ngày, mưa dầm thấm đất học được, bản thân lại cảm thấy không có gì là không tốt cả, vẫn tự mình cảm giác đặc biệt hài lòng, cảm thấy mình luôn là vị tướng bên ngoài thanh tao nho nhã, bên trong đa mưu túc trí, chiến thắng ngàn dặm, kết quả bị Chu Tử vừa phun những lời như vậy, lại lập tức biến thành gã cực quê mùa!
Chu Tử thấy hắn thật sự tức giận, cũng vội chạy theo, nịnh nọt: “Vương gia, chàng là anh minh thần võ nhất!”
Nhìn Triệu Trinh nhanh chân sải bước rộng, mình đuổi theo không kịp, Chu Tử vội hô lên: “Chàng đợi thiếp với a!”
Triệu Trinh cước bộ không ngừng, còn đi như bay.
Chu Tử biết hắn thẹn quá thành giận, cảm giác đặc biệt vui vẻ, chạy đuổi theo.
Xe ngựa của Chu Tử chạy vào đến trước cửa chính viện mới dừng lại. Triệu Trinh cưỡi ngựa chậm rãi không nhanh không chậm theo nàng, thấy xe của nàng xe ngừng lại, lúc này mới xuống ngựa. Con ái mã Ô Vân Đạp Tuyết của hắn đã hy sinh ở sông Ô Giang, hiện tại con Thất Hắc Vân này cũng là ngựa tốt khó gặp.
Theo Triệu Trinh an bài, Cao Thái phi cùng các cung nữ, nữ quan của bà đến ở tại chính viện, Chu Tử và đứa bé ở cùng hắn tại Tùng Đào Uyển. Sau này trở về Nam Cương, cũng theo đó mà an bài, Cao Thái phi ở tại chính viện, ba người bọn họ ở tại Diên Hi cư.
Nhưng mà, an bài như vậy có thích hợp hay không, bởi vì hành động của Chu Tử đã rõ ràng là có thiên vị, Triệu Trinh đã bắt đầu có hơi dao động rồi.
Từ lúc bước xuống xe, Chu Tử không còn để ý đến Triệu Trinh, lập tức bước nhanh vào chính viện.
Triệu Trinh đi theo sau.
Cao Thái phi ôm Triệu Tử ra đón.
Ánh mắt Chu Tử trông mong nhìn đứa bé, nhưng vì có Thái phi ở đây, cho nên vẫn chờ Triệu Trinh bước tới. Sau khi Triệu Trinh bước đến, nàng lùi xuống một bước, hai người cùng quỳ lạy Cao Thái phi.
Cao Thái phi cho hai người đứng lên, cười nói: “Các con đã làm cha làm mẹ, mau tới ôm Triệu Tử đi!”
Triệu Trinh đứng dậy bước lên, nhận lấy đứa bé từ trong tay Cao Thái phi, nhìn ngắm thật kỹ, không khỏi mừng rỡ — đứa bé này thật quá giống hắn, ngay cả ánh mắt đến bộ dạng cũng giống nhau, đều là mắt một mí! Ha ha!
Cao Thái phi nhìn Triệu Trinh ôm Triệu Tử cười ngây ngô, mà Chu Tử ngại thân phận, đứng phía sau dõi mắt trông mong, bèn nói: “Đều vào trong đi!”
Đoàn người vào chính phòng.
Cao Thái phi ngồi xuống cạnh bàn dài bằng gỗ lim khắc hình rồng không sừng (con Li), cười tủm tỉm nhìn Triệu Trinh đang đùa nghịch với Triệu Tử. Bà nhớ rõ Triệu Tử vừa mới ngủ dậy, mình ôm nửa ngày, cũng chưa cho hắn đi tiểu, cho nên hiện tại rất chờ mong chuyện sẽ phát sinh.
Triệu Trinh ngồi trên ghế dựa lớn bằng gỗ lim ở bên cạnh, đầu tiên là đùa nghịch tay chân béo ú của Triệu Tử, sau đó hai tay nâng Triệu Tử lên, để bé đối mặt với mình. Triệu Trinh vẫn cảm thấy thật kỳ diệu, Chu Tử làm sao mà sinh được đứa nhỏ này giống mình như đúc a! Hắn càng nhìn càng vui vẻ, liền hướng về cái mặt béo ú của Triệu Tử đang tò mò nhìn mình, miệng thì đang chu chu lên như cánh hoa nhỏ, hôn lên một cái.
Triệu Trinh thấy bộ dạng trẻ con của Triệu Tử, muốn bé khóc ầm ĩ vài tiếng cũng tốt, nhưng mà Triệu Tử vẫn mang bộ dạng tỉnh bơ như không, mắt xếch nho nhỏ nhìn tới nhìn lui, xem ra rất là tò mò.
Triệu Trinh liền nâng Triệu Tử lên cao, muốn dọa bé một chút.
Vì đang là mùa hạ, Triệu Tử mặt một bộ quần áo nhỏ bằng tơ mềm, bên trong mặc một cái yếm dài đến chân, để trần hai bàn chân béo nhỏ. Triệu Trinh giơ Triệu Tử lên, Chu Tử đứng ở bên cạnh lập tức nhìn thấy Triệu Tử vì mắc tiểu mà tiểu đệ đệ đã vểnh lên, chợt có cảm giác không ổn, vừa định nhắc nhở Triệu Trinh, lại thấy Thái phi nương nương mỉm cười nháy mắt, vì thế liền hiểu được, thoáng bước lên trước một bước, hy vọng một chút nữa có thể kịp thời giải cứu Triệu Tử một phen.
Triệu Trinh vừa nâng Triệu Tử lên, đang híp mắt đấu mắt với Triệu Tử, bỗng nhiên phát hiện Triệu Tử cũng nheo mắt lại, tay nắm lại thành quả đấm nhỏ, vẻ mặt như đang vận sức, cảm thấy có gì không đúng, vừa muốn buông Triệu Tử xuống, một dòng nước tiểu khai ngọt của đồng tử phun ra, văng lên mặt Triệu Trinh.
Triệu Trinh: “…”
Chu Tử vọt tới thật nhanh, ôm lấy Triệu Tử, chạy đến núp sau lưng Thái phi.
Cao Thái phi thực hiện được quỷ kế, trong lòng vui vẻ cực kỳ, cười nói: “Vương gia, nước tiểu của đồng tử thật ra là đại bổ a!” Dứt lời, liền cười ha ha.
Triệu Trinh dở khóc dở cười, đầy mặt đầy cổ là nước tiểu đồng tử, đứng dậy bước đi. Đi tới cửa, nhớ tới Chu Tử đang vui sướng hả hê khi người gặp họa, quay đầu quát khẽ: “Chu Tử lại đây!”
Chu Tử vội dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thái phi, Thái phi cười nói: “Ngươi đi theo đi!”
Chu Tử đành phải lưu luyến không rời, đem Triệu Tử – vừa mới sảng khoái tiểu lên đầy đầu lão cha hắn – trả lại cho Thái phi nương nương, mình bước nhanh đi theo ra ngoài — đối với Triệu Trinh bên cạnh đang có nguy cơ bùng nổ, nàng vẫn dứt khoát không dám cãi lời!